Tần Viêm quá kiêu ngạo, sẽ không ăn cắp tiền, nhưng cô bảo mẫu nhỏ ăn cắp tiền thì không ai nghi ngờ.
Mộ Tuyết Hội làm như vậy là muốn bảo mẫu không thể ở lại trường, bảo mẫu bị cấm vào trường, Tần Viêm chỉ có thể thay bảo mẫu khác.
Khương Nguyễn định đi tố cáo trường học, nhưng Tần Viêm bảo cô đừng đi.
Tần Viêm nói: “Danh tiếng của chúng ta đều không tốt, không ai tin đâu, chỉ nghĩ rằng cô đang vu khống, hãm hại người khác.”
Không ai sẽ nghi ngờ Mộ Tuyết Hội, một học sinh xuất sắc cả về học lực lẫn đạo đức, nhưng Tần Viêm muốn cô ta tự gánh chịu hậu quả.
Trong lòng anh, Mộ Tuyết Hội không phải là một học sinh 18 tuổi, mà là một người phụ nữ đã sống tới hơn 40 tuổi và đã trải qua một kiếp nạn, vẫn còn làm những chuyện hãm hại người khác, cô ta không xứng đáng có cơ hội làm lại từ đầu.
Tần Viêm yêu cầu Khương Nguyễn đặt lại tiền trong túi cơm vào cặp sách của Mộ Tuyết Hội, sau đó, chỉ cần ngồi xem màn kịch của họ diễn ra.
“Khương Nguyễn, Tần Viêm, hai người đợi một chút.”
Trước khi lên xe buýt, Hàn Trường Phong đã đuổi theo, xe cảnh sát dừng lại bên đường, Hàn Trường Phong cười nói: “Có chuyện muốn nói với hai người, tôi sẽ đưa hai người về.”
Tần Viêm biết họ muốn nói chuyện gì, anh trai Hàn Khinh Khinh không phải là người dễ dàng bị qua mặt, anh ta đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại thế nào, dù sao anh ta cũng không có bằng chứng, hơn nữa, anh chỉ muốn Mộ Tuyết Hội tự gánh lấy quả báo.
Tần Viêm nói: “Anh có một cô em gái tốt, chưa biết chừng cô ta và Mộ Tuyết Hội đã cấu kết vu khống cô bảo mẫu nhỏ nhà tôi, thay vì hỏi tôi, anh nên về nhà dạy dỗ em gái, đừng để bị người khác lợi dụng.”
Hàn Trường Phong thực sự không biết làm thế nào với cậu thanh niên thông minh và quả quyết này, thở dài nói: “Hy vọng sự thông minh của cậu được sử dụng vào con đường chính đạo.”
Tần Viêm cười nhạt, “Anh là gì của tôi chứ, tôi là chính là tà có quan hệ gì với anh, thật sự phạm pháp, anh không phải vẫn có thể bắt tôi à? Nhưng bây giờ, anh không phải nên đi bắt những tội phạm thực sự sao, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.”
Hàn Trường Phong nhìn thấy cô bảo mẫu nhỏ có vẻ chột dạ, biết cô là đồng phạm, cậu thanh niên bị liệt hẳn không thể di chuyển, tiền chính là cô trả lại.
Khương Nguyễn không dám nhìn vào mắt cảnh sát, vội vã nói: “Xe buýt đến rồi, chúng tôi phải đi thôi.”
Cô có sức lớn, trực tiếp ôm cả xe lăn lên xe buýt, ban đầu Tần Viêm cảm thấy rất không thoải mái, nhưng bây giờ cũng đã quen.
Thực ra ban đầu anh yêu cầu Khương Nguyễn trả tiền lại, đã nghĩ cô sẽ cho rằng mình quá xảo quyệt, nhưng Khương Nguyễn không nói gì đã chạy đi làm, anh bảo cô cố ý đếm tiền để người khác thấy, cô cũng không hỏi lý do mà làm theo.
Tần Viêm đột nhiên hỏi: “Khương Nguyễn, cô có nghĩ tôi rất xấu không?”
“Anh nói về việc bỏ lại tiền vào cặp sách của Mộ Tuyết Hội ấy à?”
“Ừm.” Tần Viêm nói, “Học sinh ngoan sẽ báo cáo với giáo viên, chỉ có học sinh hư như tôi mới nghĩ đến chuyện trả thù.”
Khương Nguyễn nói: “Em không biết là tốt hay xấu, nhưng anh cho en ăn no, trả công cho em, cũng không mắng em, xấu thì xấu vậy, en sẽ cùng xấu với anh.”
“Cô, tôi không phải muốn dạy cô làm người xấu đâu.”
Tần Viêm không muốn Khương Nguyễn ngốc nghếch học theo cái xấu, anh nói: “Dù sao, không được ôm tâm lý dựa vào may mắn, giống như Mộ Tuyết Hội, cô ta vu khống, dù pháp luật không thể quản lý ngay, cũng sẽ có người khác đối phó cô ta.”
Khương Nguyễn thực hiện rất tốt, Tần Viêm có việc muốn nhờ cô, nói: “Khương Nguyễn, cô có muốn giúp tôi làm một việc không?”
“Có, anh trai cứ nói.”
Trước quán ăn nhỏ ở vị trí đẹp nhất trên phố chính là của nhà Tần Viêm.
Kể từ khi nhà trường chuyển sang hình thức học tại nhà, anh không về nhà mà nhờ cô bảo mẫu nhỏ đưa mình đến đây.
Sau khi trò chuyện vài câu với bảo mẫu, cô không hỏi lý do mà trực tiếp chạy vào quán ăn, dụ mẹ anh ra ngoài, sau đó Tần Viêm đi vào quán ăn.
Trong kiếp trước, trước khi bố anh trở về, có một người phụ nữ đã đến quán ăn để cảm ơn mẹ anh, nói rằng nhờ bố anh suốt nhiều năm qua đã giúp đỡ tài chính, bà ta mới có thể nuôi dưỡng hai đứa trẻ sống sót.
Bà ta kể một cách chi tiết, thậm chí cả việc bố anh đến thay bóng đèn, bà ta muốn lau mồ hôi cho bố anh cũng nói.
Nhưng bà ta không nói rằng, khi bà ta muốn lau mồ hôi cho bố anh, bố anh không cho phép, và sau đó không bao giờ đến nữa.
Chồng bà ta hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, các đồng nghiệp ở đơn vị mỗi người góp mười đồng mỗi tháng, dự định sẽ tiếp tục cho đến khi con bà ta trưởng thành, điều này bà ta cũng không nói.
Trong kiếp trước, đây là một nguyên nhân lớn khiến bố mẹ ly hôn. Trước đây, Tần Viêm không chắc mình có thể ngăn chặn được. Sau khi Khương Nguyễn xuất hiện, kế hoạch của Mộ Tuyết Hội đã nhiều lần thất bại, anh lại có thêm niềm tin.
Dù bố mẹ cuối cùng có ly hôn, cũng không thể để họ ly hôn trong hiểu lầm.
Chẳng bao lâu sau, một phụ nữ trạc bốn mươi, vóc dáng đầy đặn, tròn trịa, dẫn theo hai đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi, đứng trước cửa nhà hàng.
Cuối năm ngoái mới bắt đầu cải cách mở cửa, trước đó mọi người đều nhận lương cố định, người phụ nữ này không có việc làm, sau khi chồng mất, vẫn nuôi con mập mạp, trắng trẻo, đó là nhờ tiền tiết kiệm của bố anh và đồng nghiệp, nhưng bà ta không biết ơn, còn muốn chia rẽ bố mẹ, muốn gả cho bố anh.
Người phụ nữ tên là Thẩm Ngọc Trân, thấy có một thiếu niên ngồi xe lăn ở cửa, dung mạo và hình thể rất giống với kỹ sư trưởng Tần, nghe nói con trai duy nhất của kỹ sư trưởng Tần bị liệt, đóng cửa ở nhà không ra ngoài, gầy còm sống không bằng chết.
Thiếu niên có khuôn mặt hồng hào, tự tin trước mắt có phải là cậu ta không?
Người phụ nữ bước qua cậu thiếu niên trên xe lăn, hỏi nhân viên trong cửa hàng, “Chào cô, xin hỏi bà chủ Miêu có ở đây không?”
Tần Viêm cười khẽ, “Mẹ tôi ra ngoài rồi, tôi là con trai bà ấy, có việc gì cứ nói với tôi.”
Quả nhiên là con trai của kỹ sư trưởng Tần, người phụ nữ nhanh chóng giải tỏa sự ngượng ngùng, lấy ra một bộ quần áo và một đôi giày vải, nói: “Sau khi chồng tôi mất, nhờ có bố cậu chăm sóc chúng tôi, bố cậu bảo chỉ thích đi giày vải tự làm, nghe nói ông ấy sắp về nhà thăm người thân, tôi đã làm một đôi giày vải và một bộ quần áo để bày tỏ lòng biết ơn.”
Nghe đi, đây là lời gì vậy, bố anh thích đi giày gì, đến lượt bà ta đến biếu không?
Còn chạy đến cửa hàng, trước mặt nhân viên làm mẹ anh xấu hổ, thậm chí cả nhân viên cũng lộ vẻ khinh bỉ.