Ban đầu không cho phép cô thăm, nhưng Khương Nguyễn đã cứu hơn mười hành khách, phụ nữ và trẻ em bị buôn bán, lập được công, cảnh sát trại giam đã cho cô vào gặp.
Khương Nguyễn đã nói với Tiêu Văn Tân về tình trạng bệnh của mẹ mình, nói rằng: “Liêu Xuân Hưng đã đồng ý chăm sóc mẹ anh, có thể chữa được bệnh nhưng không thể cứu được mạng. Mẹ anh vì chuyện của anh mà không muốn sống nữa, hôm nay tôi đã khuyên nhủ hồi lâu mới khiến bà ấy chịu tự giác ăn uống, còn nhờ tôi nói với anh, bảo anh phải chịu tội, cố gắng làm việc tốt để xin giảm án, bà ấy đợi anh ra tù để tái ngộ.”
“Đương nhiên, tôi không giúp đỡ không công, nếu anh có bằng chứng về tội khác của Liêu Xuân Hưng, chúng ta có thể trao đổi, nếu không, sau này tôi cũng không có nghĩa vụ phải thăm hỏi hay khuyên nhủ mẹ anh nữa.”
Tiêu Văn Tân thực sự còn giữ bằng chứng về Liêu Xuân Hưng, ban đầu anh ta định dùng nó để uy h.i.ế.p Liêu Xuân Hưng giúp chăm sóc mẹ mình đến cuối đời, nhưng mà nếu Liêu Xuân Hưng không thể chăm sóc được, anh ta làm gì phải giúp gã che giấu.
Tiêu Văn Tân nói: “Tôi sẽ nói thật.”
Sau khi nghe Tiêu Văn Tân thú nhận, Khương Nguyễn vội vàng ra ngoài kể lại cho Tần Viêm.
Tần Viêm không ngờ rằng sở thích xấu xa của Liêu Xuân Hưng lại độc ác như vậy, nếu như đó là sự thật, thì Khương Kiến Xuân không thể tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ được nữa, đây thực sự là một bất ngờ lớn, cũng coi như làm một việc tốt.
Tần Viêm nói: “Cứ để cảnh sát điều tra xác minh, chúng ta lại đi làm việc khác.”
Làm hai việc trong một ngày nhận hai phần thưởng, Khương Nguyễn hào hứng nói: “Anh Tần Viêm, em thực sự hy vọng công việc của anh không bao giờ kết thúc.”
Hàn Trường Phong làm thêm giờ, vốn dĩ anh ấy có thể không về nhà, cứ thế tiếp tục công việc, nhưng lo lắng cho Khương Nguyễn, anh ấy đã mang bữa sáng về nhà, lại phát hiện Khương Nguyễn đã bỏ đi từ tối qua.
Mẹ Hàn nói: “Con đi đón em gái về nhà đi. Về việc Hàn Khinh Khinh, bố mẹ đã bàn bạc và quyết để bác cả con nhận con bé làm con nuôi. Con cũng biết, Thiên Minh thích Khinh Khinh, nếu đổi hôn ước, sẽ không tốt cho cả ba đứa trẻ.”
“Hàn Khinh Khinh đề xuất việc này à?”
“Nó có nhắc đến, nhưng mẹ thấy ý tưởng này khá hay.”
Hàn Trường Phong nói: “Vậy con sẽ hỏi ý kiến của bác cả.”
Thấy hôm nay con trai cả có thái độ tốt, mẹ Hàn còn tưởng mình đã nghĩ ra một giải pháp vẹn toàn đôi bên, ở nhà chờ tin tốt.
Hàn Trường Phong đến nhà bác cả, trình bày những gì đã xảy ra những ngày qua.
Hàn Hoài Nghiệp vốn đã yêu mến Khương Nguyễn từng cứu mạng họ, ông ấy rất tức giận, “Mẹ cháu quá hồ đồ, bác không nhận nuôi người ngoài, bảo mẹ cháu đừng nói lung tung.”
Hàn Trường Phong nói với bác cả rằng Khương Nguyễn có tính cách kiên cường, cô nói không trở về nhà nữa thì sẽ không bao giờ trở về.
Cả thế giới có thể bỏ rơi em gái mình, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.
Hàn Trường Phong nói: “Bác cả, cháu còn nhớ hồi nhỏ, nhà mình từng đề xuất nhận Vân Thanh làm con nuôi của bác, sau đó vì chuyện xuống nông trường mới không nhắc lại. Đừng nhận Vân Thanh nữa, nhận cháu đi, để Nguyễn Nguyễn cũng được nhận nuôi, như vậy cháu và Nguyễn Nguyễn vẫn là anh em ruột, bác thấy sao?”
Dù trước đây vợ chồng già có ý định nhận con nuôi, nhưng dù không nhận, tài sản sau này vẫn dành cho con cái của em trai, bây giờ đột nhiên có con trai và con gái, tuy Hàn Hoài Nghiệp vẫn kiềm chế niềm vui, nhưng bạn già của ông ấy đã không giấu nổi sự hạnh phúc, chỉ lo lắng, “Bố mẹ cháu có lẽ không đồng ý.”
Hàn Trường Phong nói: “Bác cả đồng ý, cháu sẽ đi nói với bố.”
...
Tần Viêm yêu cầu Khương Nguyễn làm việc thứ hai, tìm Thẩm Ngọc Trân. Trước đây anh luôn nghĩ cách để Thẩm Ngọc Trân rời đi, bây giờ, anh đã nghĩ ra cách đưa Thẩm Ngọc Trân đi đâu.
Mộ Tuyết Hội muốn có một người mẹ kế, vậy thì cứ cho cô ta một người mẹ kế xem sao. Khi đã có mẹ kế, lại thêm hai đứa em trai cùng cha khác mẹ, xem cô ta còn có sức lực để lo chuyện bao đồng nữa không.
Khương Nguyễn trực tiếp đến nhà Thẩm Ngọc Trân.
Môi trường sống nhà Thẩm Ngọc Trân so với khu xóm chung nhà Khương Nguyễn còn kém xa.
Nhìn những căn nhà cấp bốn tự xây, Khương Nguyễn không thể tin nổi, “Chú Tần và mấy đồng nghiệp, mỗi tháng góp nhau bảy mươi đồng, thuê một căn hai phòng ngủ một phòng khách chỉ cần mười đồng là đủ, sao bà lại sống ở đây?”
Một tháng bảy mươi đồng quả thật là nhiều, nhưng Thẩm Ngọc Trân không thể nhận hết số tiền đó.
Bà ta biết Khương Nguyễn, đây là cô bảo mẫu nhỏ của nhà họ Tần, con trai hung dữ của họ chỉ dễ chịu với cô bảo mẫu này.
Cô gái nhỏ này đã trải qua khổ cực, Thẩm Ngọc Trân nói cho cô nghe, “Đừng nhìn tôi ra đường lộng lẫy, sống còn không bằng cô. Cô một mình no cái bụng cả nhà không đói, tôi còn phải lo cho hai đứa nhỏ, nhà chồng tôi mỗi tháng đòi tôi ba mươi lăm đồng, nếu không họ sẽ đến cướp Đại Bảo và Tiểu Bảo, tôi cũng bó tay.”
“Bà là mẹ của các con, họ dựa vào cái gì mà cướp đi?”
“Đúng vậy, chính vì tôi là mẹ của các con, tôi không dám đối đầu với họ.”
Bà ta không có thu nhập, nhà chồng dựa vào điểm này, nói không cho tiền thì sẽ đòi cháu trở về.
“Đó là lý do tôi muốn tìm một người đàn ông tốt làm việc ở nơi khác, dẫn theo các con đi kết hôn ở nơi khác, nếu không phải thực sự bị ép đến đường cùng, ai lại muốn cướp đàn ông của người khác.”
Khương Nguyễn không tin lời này, Thẩm Ngọc Trân trông xinh đẹp, dẫn theo hai đứa trẻ vẫn có thể tái hôn, chỉ là bà ta yêu cầu cao, người đàn ông bình thường không để vào mắt, nhưng cũng không thể cướp đàn ông của người khác.
Khương Nguyễn nói: “Tôi không đến đây để nghe bà than thở, anh Tần Viêm nói có thể giới thiệu cho bà một người đàn ông có điều kiện tốt, để bà từ bỏ ý định đến căng tin của đơn vị chú Tần làm thuê.”
Chuyện này Tần Viêm lại biết?
Cách này do mẹ của Mộ Tuyết Hội nghĩ ra, sau khi ly hôn, hai người cùng cảnh ngộ nên thường xuyên gặp gỡ. Bà ta đề xuất Thẩm Ngọc Trân nên nhờ vả lãnh đạo ở đơn vị của chồng quá cố, xin làm phụ bếp ở căng tin, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình, không lo không tái giá được người đàn ông tốt.
Lãnh đạo mềm lòng đồng ý, bà ta đang chuẩn bị chờ Tần Chính Khanh nghỉ phép xong xuôi để khởi hành, trên đường “tình cờ gặp”, người bà ta muốn gả nhất, dĩ nhiên vẫn là Tần Chính Khanh, người đâu vừa tuấn tú vừa uyên bác.
“Cậu ấy ở đâu?”
“Ở ngoài kia, đang chơi với hai con trai của bà đấy.”