Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 63

Hàn Hoài Nghiệp nói: “Chúng ta nhận nuôi con bé, không phải để ràng buộc nó, chỉ cần nó vui vẻ là đủ, miễn là kiếm tiền bằng khả năng của mình, làm bảo mẫu không mất mặt, cứ để nó tự do.”

Khương Nguyễn hiện tại thực sự rất vui vẻ, cô tìm Tần Viêm để xin việc làm, “Anh Tần Viêm, hai hộp sữa mạch nha bán được tám mươi đồng, tiền nhiều như vậy, anh mau tìm việc cho em làm đi.”

Tần Viêm không còn cách nào, công việc hiện tại có thể làm không nhiều, anh nghĩ một lát, quyết định tìm chút rắc rối cho Lưu Kim Vân kia, ai bảo bà ta cố tình phạm lỗi, bắt nạt Khương Nguyễn.

 

Anh nói vài câu với Khương Nguyễn, cô chạy đi tìm chị dâu.

Chị dâu đang ở nhà mẹ đẻ, con bị đổi đi khiến chị ấy không biết phải làm sao, Khương Nguyễn chạy đến tìm, hỏi: “Chị dâu, chị đang lo lắng chuyện của con trai phải không?”

 

Đúng vậy, nghĩ mãi mà không tìm ra cách giải quyết vẹn cả đôi đường, có lẽ trên đời này không có cách nào hoàn hảo cả.

Hoàn cảnh của chị ấy và Lưu Kim Vân không giống nhau, cả hai gia đình đều chỉ có một đứa con, yêu thương con hết mực, bỗng dưng phải đổi trả làm sao nỡ, con cũng không chịu nổi.

Chị dâu cả nói: “Nguyễn Nguyễn, em đến không lẽ là có cách hay?”

Khương Nguyễn nói: “Chị dâu, em có một cách, chị nghe xem, nếu tốt thì dùng, không tốt cũng đừng mắng em.”

“Em cứ nói đi.”

Khương Nguyễn theo lời Tần Viêm dạy, nói: “Chị dâu, chị và anh cả bán hai căn nhà lớn trong khu xóm chung, kêu gia đình kia cũng bán nhà, hai nhà cùng góp tiền mua hai căn nhà cấp bốn cạnh nhau, dù có đổi lại được con hay không, cũng có thể sống cùng nhau. Như vậy, mỗi gia đình như có thêm một đứa con, còn các con thì có thêm một đôi phụ huynh, còn hơn là cứ sống trong tuyệt vọng như bây giờ.”

Chị dâu cả như được tỉnh ngộ, đúng vậy, sao chị ấy không nghĩ ra điều này nhỉ, nếu như mẹ chồng biết Khương Nguyễn bị đổi lúc bé, chọn cách thẳng thắn với nhà họ Hàn, dù có đổi lại hay không, cũng sẽ không dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan như hôm nay.

...

Khương Nguyễn được nhận nuôi, Lưu Kim Vân muốn gửi Hàn Khinh Khinh trở lại nhà họ Hàn, nhưng Khương Bảo Dân không đồng ý, kiên quyết giữ Hàn Khinh Khinh ở lại nhà mình.

“Tôi gửi con gái ruột của mình cho người khác nuôi, người ngoài sẽ nói gì về tôi?”

“Ông chỉ vì mặt mũi của mình thôi!” Lưu Kim Vân khóc nức nở.

Khương Bảo Dân quả quyết, “Lúc trước thế nào với Nguyễn Nguyễn, bây giờ cũng thế với Khinh Khinh. Nguyễn Nguyễn ở nhà được, tại sao nó không được? Bà hãy tự xem lại mình đi, dù sao cũng không được gửi nó trở lại, nếu nó muốn chạy, trước hết phải cắt đứt quan hệ với gia đình.”

Ông ấy không cho phép Hàn Khinh Khinh chạy đến nhà họ Hàn làm phiền, còn đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với Khương Kiến Xuân, ngoại trừ Lưu Kim Vân phản đối kịch liệt, lần này con trai lớn và con dâu không lên tiếng.

Con trai thứ hai muốn nói gì đó, nhưng bị vợ véo một cái vào eo, cuối cùng không dám nói gì.

Cuộc họp gia đình kết thúc, chị dâu cả liếc mắt nhìn chồng, thúc giục anh ấy nhanh chóng mở lời, Khương Vọng Sơn biết nếu mình nói ra việc muốn bán căn nhà được chia từ việc phân chia gia sản, mẹ mình chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.

Chị dâu cả không quan tâm, chị ấy nói với Khương Bảo Dân: “Bố ơi, chuyện của Trụ Tử, con và gia đình nhận nhầm đã bàn bạc một phương án, nói ra xem bố quyết định thế nào.”

Cháu thân yêu đột nhiên thành ôm nhầm, Khương Bảo Dân đang định hỏi khi nào mới đổi lại được cháu trai của mình, thấy chị dâu cả chủ động nhắc đến, vội nói: “Con nói xem.”

Chị dâu cả trước tiên khóc mấy tiếng, lau nước mắt nói: “Bố ơi, nhà chúng con đối xử tốt với Trụ Tử, nhà đối diện cũng coi trọng con chúng con như ruột thịt, bố mẹ của Nhạc Nhạc cũng chỉ có mình thằng bé là con, nếu nói đổi trở lại, bố có thể không nhớ đến thằng bé đã gọi mình là ông nội suốt năm sáu năm nay không?”

Trụ Tử thông minh, từ nhỏ đã được yêu thương, làm sao Khương Bảo Dân có thể không thích, nhưng không có lý do gì không đổi lại con cháu ruột, cháu trai ruột của ông ấy có biệt danh là Nhạc Nhạc.

 

Chị dâu cả nói: “Con và Vọng Sơn cùng bố mẹ của Nhạc Nhạc suy nghĩ mãi, nghĩ ra một cách, chúng con mua một căn nhà liền kề, chuyển qua ở làm hàng xóm, một là đổi chỗ mới tránh được lời ra tiếng vào, hai là hai đứa trẻ ở gần bố mẹ nuôi, có lợi cho tâm lý của trẻ, như vậy bố còn thêm một đứa cháu nữa đấy.”

Cách này quả thực khả thi, để cho trẻ biết, dù là bố mẹ ruột hay bố mẹ nuôi, đều yêu thương chúng.

 

“Có thể, bố đồng ý.”

Con trai và con dâu cả muốn chuyển đi, Lưu Kim Vân rất không vui, “Vậy tiền mua nhà của các con lấy từ đâu, mẹ không có tiền tiết kiệm để bù đắp cho các con đâu.”

Chị dâu cả đã đoán trước mẹ chồng sẽ nói mát, trong lòng chị ấy rất tức giận, mẹ chồng có thể để con gái ruột của mình ở nhà người khác, nhưng chị ấy không thể, dù phải ăn rơm ăn rạ, chị ấy cũng muốn nuôi dạy con ruột của mình.

Chị ấy liếc mắt nhìn chồng, thấp giọng mắng, “Anh muốn ly hôn à?”

Khương Vọng Sơn không còn cách nào khác, chỉ đành nói với Khương Bảo Dân: “Là không có tiền, nên con định bán hai căn nhà ở khu xóm chung được chia.”

“Bán? Anh muốn bán nhà của tôi, Khương Vọng Sơn, tôi nuôi anh lớn lên, cho anh lấy vợ sinh con, anh lại đối xử với mẹ ruột của mình như vậy?”

Khương Vọng Sơn bị mắng đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên được.

Chị dâu cả khóc nói: “Bố ơi, việc phải bán nhà đến nước này trách ai được, toàn bởi mẹ cưng chiều Đại Xuân, giờ đã nghĩ ra cách nhưng mẹ lại không đồng ý bán nhà để mua lại, chẳng phải đang muốn ép người ta c.h.ế.t sao?”

Khương Bảo Dân trầm ngâm một lát, nói: “Các con đều là con của bố, bố không thể thiên vị ai được. Hai căn nhà của Vọng Sơn bán đi, lấy tiền mua nhà cấp bốn, nhưng phải viết giấy nợ cho em trai con, sau này trả lại cho nó một nửa số tiền nhà, đây coi như là người làm cha mẹ chúng ta để lại cho hai anh em con.”

“Nhà mà bố và mẹ con đang ở, sau này chúng ta qua đời, sẽ chia cho Đại Xuân và Khinh Khinh, các con thấy ý kiến thế nào?”

Anh cả và chị dâu không có ý kiến, “Được, chúng con đồng ý.”

Khương Vọng Hải luôn là người em thứ hai trong nhà, không ngờ bố mình vẫn nghĩ đến việc chia cho mình một phần tài sản, còn là lúc trong nhà đang lục đục nhất, anh ta đã định nói: “Thực ra con có thể không cần...”

Nhưng bị vợ đá một cái, lời không cần đó bị đá trở lại.

Vợ của em trai nói: “Chúng con nghe theo sắp xếp của bố, trước tiên mua nhà cho anh cả và chị dâu, làm gì phải viết giấy nợ trong nhà mình, chúng con tin tưởng anh cả và chị dâu.”

“Giấy nợ vẫn phải viết.” Chị dâu nói: “Anh cả và chị sống bằng lương cố định, nhưng các em yên tâm, tiết kiệm chi tiêu cũng sẽ sớm trả lại cho các em.”

“Không vội, không vội, anh em ruột thịt không nên vì chút tiền mà xa cách.”

Bình Luận (0)
Comment