Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 83

Chu Bẩm Thăng vô cùng vui mừng, “Cảm ơn chị, chị có thu mua trứng vịt hoang không?”

“Có chứ.”

Chu Bẩm Thăng nhanh chóng trở lại cùng hơn ba mươi quả trứng vịt hoang, nhưng cậu bé lại khóc, nói với Khương Nguyễn rằng không bán lươn nữa, “Bố bảo, chị mua lươn nhà em, sẽ làm phiền chị.”

 

Hóa ra bố cậu bé là một người tốt, Khương Nguyễn vỗ vai an ủi, “Về nhà nói với bố em, chị dám mua là chị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, em tin chị, chị sẽ đảm bảo mọi người ở làng em đều có thể bán được với giá ba mươi xu.”

...

Khương Nguyễn mua lươn, giao cho quán bán mì lươn, đúng lúc quán mì cần thêm lươn, họ mua với giá chín mươi xu mỗi cân, bảo với Khương Nguyễn rằng sau này nếu có thêm hãy mang tới, họ cần khoảng mười cân lươn mỗi ngày.

 

Thật trùng hợp, Khương Kiến Xuân cũng đang ăn mì tại quán mì lươn này, ánh mắt chị ta nhìn Khương Nguyễn đầy oán hận.

Tần Ngạo nhắc nhở Khương Nguyễn, “Chị gái trước kia của cô kìa.”

“Chị ta ở đây thì sao, chị ta bận tối mắt tối mũi, không có thời gian để cãi vã với tôi nữa.”

Tần Ngạo lo lắng chị gái cô không thể buông bỏ, đem những rắc rối của việc làm mẹ kế hiện giờ đổ lỗi lên đầu Khương Nguyễn, tìm cách gây chuyện với cô.

Sau khi bán hết cá lươn, kiếm được hơn ba đồng từ hơn năm cân, lợi nhuận cao hơn nhiều so với bán trứng, bây giờ lại đúng là mùa thu hoạch cá lươn, Khương Nguyễn không dễ dàng từ bỏ công việc kinh doanh cá lươn này, nói: “Đi thôi, chúng ta đi bán trứng.”

Trứng cũng bán rất chạy, ngoài cổng các nhà máy như nhà máy dệt, nhà máy đường, nhà máy thuốc lá, nhà máy thủy tinh,... đều lần lượt bán, hôm nay ở cổng nhà máy đường, hơn bảy trăm quả trứng chỉ trong hơn một giờ đã bán hết.

Tần Ngạo rất lo lắng, “Khương Nguyễn, Tuân lão nhị thủ đoạn rất tàn nhẫn, gần đây cô nhất định phải cẩn thận.”

“Được, tôi biết rồi, anh giúp tôi tìm hiểu xem Tuân lão nhị thường đến làng Đại Loan thu mua cá lươn vào ngày nào.”

“Việc này tìm hiểu dễ thôi, cô không định gây chuyện đấy chứ?”

Khương Nguyễn nói: “Anh cứ tìm hiểu trước đi.”

Khương Nguyễn một mình đánh bại năm sáu tên côn đồ, rất rõ về sức mạnh của đám lưu manh bất lương nơi này, cô về nhà giao cá và tôm cho bà Hoàng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy mới, chạy đến cổng trường đại học Luật chờ Tần Viêm.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, hơn năm giờ đã tan học, Tần Viêm ra khỏi cổng trường, thấy Khương Nguyễn mặc bộ đồ mới, tóc cột một b.í.m đơn giản.

Khương Nguyễn xoay một vòng, cho Tần Viêm xem bộ váy màu xanh nhạt và đôi giày da đen có gót, “Đẹp không?”

“Đẹp.” Tần Viêm hôm nay mặc áo sơ mi màu xám tro và quần đen, trông rất chỉn chu, cả hai đi cùng nhau thu hút nhiều ánh nhìn.

“Em muốn ăn gì?” Tần Viêm hỏi.

Khương Nguyễn nhìn quanh hai bên đường, có mì, cơm trộn, gà hầm... Gà hầm là gì nhỉ? Nghe cũng không tệ, Khương Nguyễn chỉ vào và nói: “Em muốn ăn món gà đó.”

Tần Viêm: … Được thôi, tò mò là tâm trạng bình thường, cửa hàng của Mộ Tuyết Hội mở ra sẽ náo nhiệt một thời gian, nhưng vì ngưỡng cửa thấp, sớm muộn gì cũng sẽ có các cửa hàng cạnh tranh mọc lên.

Khương Nguyễn vừa bước vào cửa hàng thì phát hiện Hàn Khinh Khinh đang viết hoá đơn thu tiền. Cô không để tâm nhưng lại sợ Tần Viêm không vui, liền nói: “Anh Tần Viêm, hay là chúng ta qua bên cạnh ăn cơm trộn nhé.”

“Không cần, ăn gà hầm tiêu đi.”

Tần Viêm gọi một phần lớn, Khương Nguyễn ăn nhiều, không đủ no thì lát nữa có thể đi thử món ăn vặt khác.

Hàn Khinh Khinh suốt quá trình đều không nói gì, chỉ là tay cầm bút hơi run.

Gà hầm tiêu phải chờ khoảng mười mấy phút, nồi sành kích cỡ khá to, bên trong có thêm lát khoai tây, đậu hũ ki, đậu phụ, rau xanh.

Tần Viêm múc cơm cho Khương Nguyễn, hỏi: “Mùi vị thế nào?”

 

Khương Nguyễn nếm thử miếng gà và các món phụ, trả lời thật lòng: “Cũng được, chỉ là giá hơi cao.”

Hiện nay số lượng gà nuôi không đủ, không kiểm soát được chi phí, bán rẻ sẽ lỗ, giá cả tự nhiên không thể thấp.

 

Tần Viêm hỏi: “Hôm nay thu gom trứng gà có thuận lợi không?”

Khương Nguyễn nói thu gom trứng gà thuận lợi, nhưng việc thu lươn gặp chút trục trặc.

“Có cái tên gọi là Tuân lão nhị em chưa từng gặp, em không sợ hắn trả thù, nhưng em lo hắn sẽ trả thù những người nông dân bán lươn cho em, cả các thương nhân mua lươn của em.”

“Việc kinh doanh mua bán lươn có thật sự cần thiết không?” Tần Viêm bắt đầu nghĩ cách giải quyết rắc rối với Tuân lão nhị.

“Em quyết định thu mua lươn của nhà Tiểu Thăng, đã sẵn sàng chuẩn bị đối đầu với Tuân lão nhị.”

Khương Nguyễn nói, “Anh Tần Viêm, anh không cần giúp, em tự mình có thể ứng phó với hắn, anh giúp em phân tích xem, phía nông dân và thương nhân có gặp rắc rối không?”

Tần Viêm nói: “Tuân lão nhị là tay anh chị ở thành phố, không phải bá chủ nông thôn, miễn là em có thể giải quyết được việc tiêu thụ, giá thu mua cao hơn hắn, thì có thể ổn định nguồn hàng. Nhưng nếu em không giữ được kênh phân phối, dân làng sẽ không dám bán lươn cho em, lỡ sau này em không thu mua nữa, họ sẽ rơi vào cảnh giống như nhà Tiểu Thăng, không ai thu mua lươn.”

“Vậy, bây giờ cần ổn định kênh phân phối phải không?”

“Chính là giành thị phần bán hàng từ tay Tuân lão nhị, Nguyễn Nguyễn, em không sợ phiền phức à?”

Chỉ cần có thể kiếm tiền, Khương Nguyễn không sợ phiền phức, “Không sao, để em thử xem sao.”

“Cần anh giúp đỡ không?”

Khương Nguyễn vừa ăn vừa lắc đầu, không thể cứ có vấn đề là tìm Tần Viêm, tìm anh Trường Phong, chỗ nào cũng làm phiền người khác, bản thân mình lại không giải quyết được, thì thà không làm còn hơn.

Cô nói, “Anh cứ tập trung vào việc học, việc thu mua lươn là quyết định của em, em sẽ tự giải quyết vấn đề trước, nếu không giải quyết được, thì em sẽ không thu mua nữa.”

“Được, tiến triển thế nào nhớ báo cho anh.”

Tần Viêm chọn món cay vừa, nhìn Khương Nguyễn ăn mà mồ hôi đầm đìa, anh đi đến quầy lấy một chai nước ngọt, lau mồ hôi trên trán cô, cầm chai nước ngọt gắn ống hút cho Khương Nguyễn uống, thái độ tự nhiên và thoải mái.

Trên đường, gặp sinh viên mới quen hôm nay, anh tự tin giới thiệu Khương Nguyễn là người anh đã đính hôn.

Từ khi vào quán ăn đến khi thanh toán rời đi, Tần Viêm không hề liếc Hàn Khinh Khinh một lần nào.

Trong mắt Tần Viêm, Hàn Khinh Khinh giống như các nhân viên phục vụ khác trong cửa hàng, không cần tránh né, cũng không có sự quan tâm dư thừa, điều này mới thực sự khiến Hàn Khinh Khinh cảm thấy khó chịu.

...

Hàn Khinh Khinh ở cửa hàng một ngày, không đợi được Thẩm Thiên Minh, cô ta không kìm được lại buồn.

Mộ Tuyết Hội tan học cũng quay lại cửa hàng, kiểm tra doanh thu hôm nay, còn xa mới đạt đến kỳ vọng của cô ta, với doanh thu này, sau khi trừ đi tiền thuê nhà, tiền công và chi phí nguyên liệu, không còn lại bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment