Tần Viêm liếc nhìn qua một cách lạnh lùng, không nhận tạp chí, bước thẳng đến trước mặt bạn học nữ kia, khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.
Bạn học Lộ tự nhiên nói: “Chào bạn học Tần, tôi là Lộ...”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tần Viêm cắt ngang lời cô ta, nghe thêm một từ cũng khiến anh cảm thấy phiền, anh hỏi: “Cuốn sách này là mượn cho ký túc xá của chúng tôi hay chỉ mình tôi?”
“Cả ký túc xá của bạn.” Lộ Tư Tĩnh cười nói.
Tần Viêm nói: “Vậy thì tốt, tôi không đọc cuốn sách này đâu, trước khi khai giảng tôi đã đính hôn rồi, để tránh hiểu lầm, xin bạn học Lộ sau này khi quan tâm đến các nam sinh ở ký túc xá 209, hãy loại trừ tôi ra.”
Lộ Tư Tĩnh cảm thấy xấu hổ và tức giận, cầm tạp chí chạy đi.
...
Buổi tối, Khương Nguyễn đi ăn thịt nướng với Lương Dũng. Lương Dũng nói quầy thịt nướng này là Tần Viêm giúp đặt món, giờ đang vào mùa hè, kinh doanh rất tốt.
Lương Dũng biết cô ăn nhiều, nướng liền một lúc năm mươi xiên thịt cừu, năm mươi xiên xương sụn, cùng với một con cá chép bọc giấy bạc nướng và một ít rau củ.
Thịt cừu được xiên car phần nạc và mỡ nướng, mỗi miếng đều ngập tràn dầu mỡ, rất thơm, Khương Nguyễn liền ăn hết mười xiên trong một hơi.
“Anh Dũng, anh gọi em đến đây, chắc là có chuyện muốn nói đúng không?”
Lương Dũng nói: “Cô cứ không gọi điện cho anh Viêm, anh ấy lo lắng lắm, bảo tôi chuyển vài lời cho cô.”
Lương Dũng có một ưu điểm, giống như Khương Nguyễn, đối với những lời của Tần Viêm không bao giờ tò mò về lý do, cảm thấy anh giỏi như vậy, biết điều gì cũng là đương nhiên.
Lương Dũng chỉ vào một nhân viên mới tuyển của cửa hàng, hỏi: “Cô đoán xem cô ấy bao nhiêu tuổi?”
Nhân viên phục vụ khách hàng một cách nhiệt tình, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt không thể che giấu nổi, Khương Nguyễn nói: “Em ở làng thấy nhiều rồi, phụ nữ càng sống chung với chồng và nhà chồng không thấu hiểu, già càng nhanh hơn, trông chị ấy như ba mươi mấy tuổi, nhưng thực tế chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi.”
Lương Dũng giơ ngón tay cái lên, “Cô ấy năm nay hai mươi lăm, từng là người yêu của Tuân lão nhị. Sau khi Tuân lão nhị đi tù, cô ấy lấy chồng, hiện tại chồng cô ấy là người mua hàng cho nhà hàng quốc doanh, mẹ chồng làm phục vụ, chị chồng làm phụ bếp, nhưng không có một đầu bếp nào, muốn mở nhà hàng nhưng không có kỹ thuật, cho rằng quán nướng của tôi không cần kỹ thuật, gia đình chồng muốn cô ấy đến học lén.”
Khương Nguyễn: ... “Vậy mà anh vẫn để cô ấy đến làm việc ở quầy hàng của mình à?”
Lương Dũng cười nói: “Do anh Viêm sắp xếp, chắc chắn có lý do của nó, tôi không cần phải hỏi.”
Khương Nguyễn ghi nhớ kỹ vẻ ngoài của người đó, cá chép nướng đã được mang ra, thịt cá chép dưới lớp giấy bạc mềm và thơm, nước sốt là bí quyết đặc biệt, gần như mỗi bàn đều gọi món cá chép nướng này.
Cá chép có nhiều xương, cô chậm rãi ăn hết nửa con cá mới hỏi: “Có điều gì về Trình Xuân Anh này cần phải chú ý không?”
Lương Dũng nói: “Năm 76, Tuân Lực và chồng hiện tại của Trình Xuân Anh đã lén lút buôn bán thực phẩm phụ, bị tố cáo, kết quả là nhà của Tuân Lực bị bác cả chiếm đoạt, đối tác kinh doanh của anh ta cưới Trình Xuân Anh, thậm chí còn được giới thiệu vào Đại học Công Nông Binh, bây giờ được phân công làm công tác mua sắm tại nhà hàng quốc doanh, cô đoán xem, người tố cáo Tuân Lực buôn lậu là ai?”
Không cần phải nghĩ, ai được lợi nhiều nhất thì người đó đáng nghi nhất, gia đình bác cả Tuân Lực, đối tác kinh doanh cưới Trình Xuân Anh, thậm chí cả Trình Xuân Anh cũng nằm trong số nghi vấn.
“Chồng Trình Xuân Anh đáng nghi ngờ nhất, tố cáo đối tác của mình, lợi dụng khi Tuân Lực bị tù để cưới người yêu của anh ta.”
Lương Dũng nói: “Anh Tần Viêm đoán, là nhà họ Trình và nhà họ Lộ cùng nhau tố cáo.”
Khương Nguyễn có chút ngạc nhiên, “Tuân Lực trả thù nhà họ Trình ở làng Đại Loan bằng cách ép giá mua lươn, nhưng tại sao lại không trả thù gia đình nhà chồng Trình Xuân Anh?”
Lương Dũng giải thích: “Tuân Lực tôn trọng Trình Xuân Anh, sợ rằng cô ấy sẽ gặp khó khăn hơn nếu trả thù gia đình nhà chồng.”
“Anh ta vẫn còn tình cảm với Trình Xuân Anh?” Khương Nguyễn không thể tin được, “Em thì không, ai hại em, em không đạp xuống hố nhưng mà tuyệt đối sẽ không giúp họ.”
Lương Dũng: “Đàn ông mà, luôn ôm ấp chút tình cảm, Trình Xuân Anh là cái gai trong lòng Tuân Lực, rút ra thì đau, không rút ra càng đau hơn, nhưng người khác không được phép làm tổn thương Trình Xuân Anh. Chia sẻ những thông tin này với cô để cô biết, cô làm gì với nhà họ Trình đều được, nhưng đừng làm tổn thương đến Trình Xuân Anh.”
Khương Nguyễn gật đầu liên tục, “Em hiểu rồi.”
Khương Nguyễn và Trình Xuân Anh không có lý do gì để phải giao tiếp với nhau, nhưng lại có người muốn thông qua việc hạ bệ Trình Xuân Anh để nịnh bợ Tuân Lực.
Mộ Tuyết Hội trùng sinh, tự nhiên biết được thành tựu mà Tuân Lực sẽ đạt được trong tương lai là bao la. Cô ta cho rằng Tuân Lực ghét cay ghét đắng Trình Xuân Anh, sau khi ra tù, đối tượng lại đi lấy kẻ đã tố cáo mình, làm sao có thể không báo thù mà vẫn là đàn ông được?
Cô ta quyết định giúp Tuân Lực báo thù. Những ôn lớn trong tương lai này, cô ta sẽ từng người một kéo vào phe mình.
Cô ta viết một bức thư nặc danh, trong thư nói với Lộ Tại Cường rằng vợ anh ta đã kết hôn bốn năm mà chưa có thai là bởi vì cô ta luôn lén lút uống thuốc tránh thai. Đêm đó, Lộ Tại Cường đã đánh Trình Xuân Anh, tra hỏi cô ta, Mộ Tuyết Hội lén lút chạy đến nghe ngóng.
Cảnh tượng thật đáng thương, cô ta không dám nghe lâu, nghe một chút rồi vội vàng bỏ chạy.
Nghe thấy tiếng nức nở đau khổ của Trình Xuân Anh, Mộ Tuyết Hội cảm thấy hơi hoang mang, nhưng nghĩ lại, nếu Lộ Tại Cường không phải vì thích đối tượng của Tuân Lực, làm sao lại đi tố cáo hắn đầu cơ trục lợi.
Nói cho cùng, Trình Xuân Anh cũng chỉ là kẻ đồng lõa, cô ta không hỗ trợ người yêu làm chứng, ngược lại còn đi lấy kẻ đã tố cáo.
Vậy nên, khiến Trình Xuân Anh phải đau khổ, có lẽ cũng được coi là gián tiếp giúp Tuân Lực, phải không?
Tuân Lực đã nhượng lại việc kinh doanh thu mua lươn của làng Đại Loan cho Khương Nguyễn, nhưng Khương Nguyễn có thể thu mua toàn bộ không phải dễ dàng gì. Bởi vì, nhà họ Trình trong ủy ban làng từ lâu đã thèm muốn lợi nhuận từ việc thu mua lươn, chỉ vì sợ hãi Tuân Lực nên không dám cướp đoạt.
Giờ đây, khi Khương Nguyễn tiếp quản, họ bắt đầu tìm cách cô lập, cạnh tranh, muốn loại bỏ Khương Nguyễn.
Nhà họ Trình đã sắp xếp cho Trình Tân Vượng trong dòng họ cạnh tranh với Khương Nguyễn, yêu cầu dân làng giao lươn cho họ, sau khi bán ở thành phố xong, sẽ quay về chia lợi nhuận cho mọi người.