Chương 100: Gọi Điện Thoại Cho Con Trai (1)
Trông thấy Dung Viễn, ông cụ biết Trần Chí Khiêm sẽ không thiếu tiền. Dung Viễn gần như chưa
bao giờ đầu tư thất bại, được anh ta nhìn trúng thì cũng đủ để chứng minh Trần Chí Khiêm ưu tú, ít nhất là đứa cháu trai ngoại Phùng Học Minh còn không được người ta đặt vào mắt.
Càng không chiếm được thì càng không được từ bỏ, bây giờ Lưu Tương Niên không còn cảm thấy kỳ quái khi Trần Chí Khiêm không cho mình sắc mặt tốt, càng nghĩ càng thấy đứa bé này ngông nghênh, có bản lĩnh, càng ngày càng cảm thấy thằng bé giống bà nội mình, ông cụ cũng cảm thấy khó khăn khi đưa anh về nhà.
Lên xe, tài xế hỏi: “Ông chủ, bây giờ đi công ty, hay là về nhà?”
Hưng phấn thì hưng phấn, chuyện đêm qua ông cụ không ngủ cũng là thật, bây giờ sức khỏe của ông cụ cũng không còn tốt bằng lúc trước, ông cụ nói: “Về nhà. ”
Trên đường Lưu Tương Niên từ từ nhắm hai mắt, vẫn còn đang nghĩ, dùng biện pháp gì để đưa đứa nhỏ về nhà.
Nếu không thì đi Thượng Hải tìm con trai Tư Niên trước trước? Đúng vậy, đúng vậy! Tìm con trai con dâu trước, con trai đã là người đã trung niên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là tâm tình bình thản, cũng biết ấm lạnh của nhân gian, khi cân nhắc vấn đề cũng sẽ không thẳng thắn như thế. Mình đi tìm con trai con dâu trước, như vậy còn sợ cháu trai không về nhà sao? Xe tiến vào Phồn Viên, Lưu Tương Niên thấy vợ mình đang ngửa đầu chỉ huy công nhân trên cây đang tu bổ cây phượng vĩ, một cành cây to đã nằm trên mặt đất, tán cây vốn tròn trịa đã lệch sang hẳn một bên, chỉ còn lại một nửa. Đêm qua giấc mơ uống trà cùng Trần Uyển Âm ở dưới gốc cây phượng vĩ đã vỡ, hôm nay lại thấy cây phượng vĩ bị như vậy.
Ông cụ lo lắng đi qua: “Ai bảo các người cưa cây?”
Công nhân trên cây dừng cưa lại, nhưng mà một cành cây đã sắp bị cưa đứt, kèm theo tiếng răng rắc, gãy xuống.
Trên mặt đất là hai nhánh cây, cây phượng vĩ vốn còn duyên dáng, giờ đã biến thành một chiếc trụ chọc trời, lòng Lưu Tương Niên cũng rỉ máu. Bà cụ Lưu đi tới nói: “Ông à, cây này quá lớn, gió thổi lớn là nó sẽ quét mái hiên. Cưa bỏ hai nhánh cây này, mấy năm nữa là sẽ mọc lại. ”
“Qua mấy năm?” Ông cụ ép hỏi.
“Ba năm năm liền mọc tốt, đến lúc đó cây cũng cao. ”
Bà cụ Lưu ngửa đầu: "Ông nhìn chỗ mái hiên kia đi, một lần bị hỏng do gió lớn, đã phải tu bổ một lần một lần. ”
“Ba năm năm?” Lưu Tương Niên nghĩ tới ba năm năm nữa không biết mình còn có ở trên đời này không, đau lòng không nhịn được, đưa tay đánh một cái vào mặt của vợ mình. Bà cụ Lưu che khuôn mặt, mặt bị đau, nhưng điều khó chịu hơn là bà ta bị đánh trước mặt người làm, bà ta khóc chất vấn: “Nhiều năm như vậy rồi, tôi móc tim móc phổi mà hầu hạ ông, ông qua ông để con gái mình phải xin lỗi cháu dâu của người phụ nữ kia, hôm nay vì cái cây người phụ nữ đó trồng mà ông đánh tôi sao? Lưu Tương Niên, tôi đi theo ông hơn bốn mươi năm, bây giờ phải chịu tình cảnh như thế này sao?”Nghe thấy lời này, vốn là Lưu Tương Niên tức giận khi còn ở chỗ Trần Chí Khiêm, bây giờ ở trong lòng ông cụ, cháu trai mình vô cùng tốt đẹp, sẽ không tức giận với trẻ con, nhưng cũng không có nghĩa là ông cụ không biết tức giận, lúc này lửa trong lòng lại bốc lên: “Kết cục gì? Trước kia chị em gái tốt của bà là A Thiền gả cho một tài xế lái xe, sau đó sống ở trong một căn nhà nhỏ, con chó của bà còn được sống trong căn phòng lớn hơn bà ấy. Người trồng cây phượng vĩ này còn tôn quý hơn bà gấp trăm lần nghìn lần, tôi cho phép bà động tới đồ vật ở trong vườn từ lúc nào hả?”
“Ông nói lời này, có phải là muốn cho tôi chết sớm một chút hay không?”Nhớ tới cháu của mình phải ở trong một căn phòng chật hẹp không tả nổi, còn đeo theo tạp dề, sáng sớm nấu ăn, rửa chén cho vợ.