Chương 105: Giả Vờ Thể Hiện Tình Cảm Trước Mặt Người Khác (3)
Hứa Diệu Nhi tháo kính râm xuống, mặt mày xanh lét, dùng một đôi mắt có thể so sánh với chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giống như bước kế tiếp tiền muốn dùng móng vuốt xé cô thành mảnh nhỏ: “Quang minh lỗi lạc? Hay là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào? Làm ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, cô thật sự cho rằng anh ta sẽ vì cô mà từ bỏ không cần một xu nào, cùng cô song túc song phi sao?“ Mặc dù tiếng gầm của Hứa Diệu Nhi không cao, nhưng tại mang theo vẻ bén nhọn.
“Anh ta là ai?” Phàn Kỳ nhận ly cà phê của tiếp tân đưa cho mình, thoải mái dựa vào trên ghế sa lon hỏi.
“Cô còn dám hỏi ra sao?”
“Tại sao tôi lại không dám hỏi? Hôm qua trong tiệc rượu, tôi đã nói là tôi kết hôn rồi, cô còn coi như không nghe thấy, sáng nay cô không đọc báo sao? Cái gọi là: Sứ quân tự có phụ, la thoa tự có phu. Làm sao tôi có thể quyến rũ rồi ở cùng chồng sắp cưới của cô được? Chứng hoang tưởng của cô cũng nặng thật đấy? Có muốn đi kiểm tra lại não một chút không?” Phàn Kỳ mang theo cơn tức hỏi.
“Chẳng lẽ không phải cô nói với Liêu Nhã Triết sao? Nếu như chồng của cô quay về nhà họ Lưu thì cô sẽ lập tức ly hôn sao? Chẳng lẽ không phải là cô muốn ly hôn với anh ta để đến với Phùng Học Minh?”
Đêm qua trong tiệc rượu, nhà báo và đài truyền hình cũng đã sàng lọc, cho nên mặc dù đêm qua náo loạn rất lớn, nhưng mà chuyện Lưu Tương Niên đã nhận được cháu trai thông qua chiếc dây chuyền của Phàn Kỳ cũng chỉ giới hạn ở trong lời truyền của mấy bà vợ nhà giàu, còn không được đăng lên báo. Cho nên người ở hiện trường, vẫn không thể biết được tin tức giật gân trong giới nhà giàu. Nghe thấy lời này, mấy người đến từ sớm hóng chuyện đã bắt đầu dựng thẳng tai lên để nghe chuyện của mấy người nhà giàu.
“Cho nên?”
Phàn Kỳ khinh miệt cười nhìn cô ta: "Ngay cả cháu trai của nhà họ Lưu mà tôi còn không thèm? Thế mà lại cần đứa cháu trai ngoại Phùng Học Minh của nhà họ Lưu sao?”
“Cô là kẻ tâm cơ thâm trầm. Cho dù chồng của cô là cháu trai của nhà họ Lưu nhưng mà anh ta đã từng nhận được sự giáo dục tốt đẹp nào chưa? Là người mà gia tộc dốc sức để bồi dưỡng thừa kế sao? Anh ta có thể so với Phùng Học Minh sao?”Hứa Diệu Nhi trợn mắt lên trời.
Lúc này Phùng Học Minh nửa chạy nhanh đi vào, nghe thấy Hứa Diệu Nhi nói ra câu này, anh ta còn chưa kịp quát bảo Hứa Diệu Nhi dừng lại thì đã thấy Phàn Kỳ đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hứa Diệu Nhi: “Chồng tôi là cháu trai của thương nhân yêu nước Trần Tế Thương, cháu trai đích tôn của Trần Uyển Âm, gia tộc cũng không chỉ truyền lại mấy đồng tiền, còn có phẩm cách cùng giáo dưỡng. Tôi nói nếu anh ấy nhận Lưu Tương Niên thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy là bởi vì tôi có tự tin này, anh ấy sẽ không nhận một kẻ bội bạc, không còn khí tiết làm ông. ”
Phàn Kỳ dùng ánh mắt trợn ngược của Hứa Diệu Nhi nhìn về phía Phùng Học Minh: “Tôi bị gì sao, không cần một người chồng có gia giáo tốt, đẹp trai phong độ lại nhẹ nhàng, còn một lòng mà đi thích một người chồng sắp cưới có ông ngoại hai vợ, ba cũng có hai vợ, cả nhà đều có dòng máu như vậy, cả ngày đi làm chuyện xấu với nghệ sĩ nữ sao?”Có ai mà không biết chuyện xưa năm đó của nhà họ Lưu? Ban đầu, lời nói này của Phàn Kỳ khiến mọi người có chút nghi vấn, bây giờ cộng với việc cô nói mình đã có chồng ở trong báo hôm qua, vậy mà chồng của cô lại là cháu trai đích tôn của chủ cũ Phồn Viên, bà Trần sao?
“Thật không biết cô lấy tự tin từ đâu ra? Vì cô mà anh ta sẽ chịu chấp nhận từ bỏ nhà họ Lưu sao?” Hứa Diệu Nhi cười lạnh hỏi.
“Loại tự tin này là ăn ý giữa vợ chồng, cô chưa bao giờ trải qua thì làm sao có thể hiểu được?”Lời này của Phàn Kỳ đâm vào tim Hứa Diệu Nhi, Hứa Diệu Nhi cắn môi đến trắng bệch, nhìn Phùng Học Minh.