Chương 107: Trần Chí Khiêm Vô Cùng Lúng Túng (1)
Phàn Kỳ còn chưa phản ứng kịp, thấy khăn mặt của anh bị rớt xuống đất, khom lưng nhặt thay anh. “Phàn Kỳ, em đi vào phòng đi. ”
Anh nói chậm như vậy, trong lúc Phàn Kỳ nhặt khăn lông lên, thấy người nào đó đang dùng tay kéo khăn tắm, miễn cưỡng mới che được chỗ cần che.
Cô trùm khăn mặt lên đầu anh, như không có việc gì nói: “Em đi vào đây. ”
Bây giờ mặt và cổ của Trần Chí Khiêm đều chuyển sang màu gan heo.
Trước khi Phàn Kỳ vào phòng, còn nhô đầu ra khỏi phòng, Trần Chí Khiêm vừa nói chuyện vừa nháy mắt với cô, bảo cô đi vào. Thấy cửa gian phòng đóng tại, lúc này Trần Chí Khiêm mới thở dài một hơi, tiếp tục nói chuyện cùng ba mình: “Ba yên tâm, ông ta tới tìm con nhưng mà con đã từ chối. Kỳ Kỳ đã từ chối ông ta trước, ừ, chúng con đều hiểu, sẽ không làm vậy. ” Cúp điện thoại, hai cánh tay Trần Chí Khiêm rảnh rỗi, quấn khăn tắm quanh eo, quay đầu nhìn cửa căn phòng, đúng là lúng túng chết mất.
Trần Chí Khiêm đi vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa, càng tắm càng chán nản, vì sao lại không bảo cô cúp điện thoại của ba trước chứ?
Tại sao lại vội vàng chạy ra nhận làm gì?Tắm xong thì thu dọn phòng tắm, giúp Phàn Kỳ lấy quần áo ra, cho quần áo của anh vào rửa. Gõ cửa phòng, Phàn Kỳ còn nháy mắt ra hiệu cho anh, Trần Chí Khiêm gõ một cái lên trán của cô, đưa cho cô chậu nhựa: “Phơi quần áo.”
Phàn Kỳ nhận lấy chậu nhựa, hỏi: “Ba anh gọi điện thoại đến là có chuyện gì?” Thu nhập ở trong nước thấp như vậy, giá gọi điện đến Hong Kong không thấp, bình thường làm gì cam lòng gọi điện thoại?Nghe cô thấy cô hỏi chuyện nghiêm túc, Trần Chí Khiêm bớt lúng túng không ít, nói: “Lưu Tương Niên thật dũng cảm, gọi điện thoại tới đơn vị của ba tôi, dọa ba là tôi xảy ra chuyện. ”
“Sau đó thì sao?”
“Ba bảo anh không nên tiếp xúc với Lưu Tương Niên. ”
“Chuyện này là điều chắc chắn. Chỉ sợ là Lưu Tương Niên sẽ không từ bỏ ý đồ. Cái lão đó không chịu trách nhiệm mà lại muốn tất cả mọi thứ. ”
Phàn Kỳ phơi quần áo xong thì mang chậu ra ngoài, vào nhà ngủ, tâm trạng hôm nay của cô thực sự tốt, bình thường cũng là cô nghịch trò mèo, hôm nay đến phiên Trần Chí Khiêm. Bình thường anh mặc quần áo dài đi ngủ vào buổi tối, rất toàn diện và đầy đủ hiếm khi có chuyện lúng túng hơn nhiều so với việc cô quên mang lót ngực. Lần này tâm lý cô rất vững, tiếng ồn của máy điều hòa không khí cũng không thể làm ảnh hưởng đến cô, hài lòng ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất thoải mái, hôm nay Trần Chí Khiêm không ngủ được, nghe thấy người bên gối ngủ như bé heo thì anh nhắm mắt lại tự nhủ mình đi ngủ nhanh một chút!Có lẽ là sau đó sẽ lại có người nào đó đá chân. Đợi một chút, tại sao cô lại không lăn tới?
Trần Chí Khiêm không ngủ được nghiêng người sang, nhìn Phàn Kỳ ở phía đối diện đang ngủ rất ngoan ngoãn, đột nhiên trong lòng cảm thấy kinh hoảng, tại sao tư thế ngủ của cô lại ngoan ngoãn như vậy?Trong lòng có cảm xúc muốn đánh thức cô. Lúc này, Phàn Kỳ trở mình, một cánh tay vung tới, đặt ở trên người anh, Trần Chí Khiêm cảm thấy như có cái gì ở trong lòng rơi xuống, cơn mệt mỏi ập tới, nhắm mắt lại thiếp đi.
Phàn Kỳ ngủ một giấc đến khi tỉnh, cậu chủ ốc đồng đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, loại cơm bưng đến miệng này khiến cô ngượng ngùng: “Trần Chí Khiêm, sau này chúng ta tính thế này đi, một ba năm anh làm đồ ăn sáng, hai bốn sáu để tôi. ”
“Đây cũng không được tính là chuyện gì, còn cần phải phân công sao?” Trần Chí Khiêm bưng đĩa tới.
Được rồi!
Bữa sáng hôm nay đơn giản, mỗi người một phần sandwich cộng thêm một ly sữa bò nóng.
Phàn Kỳ chỉ có thể nói với mình sau này cần chủ động một chút, cùng nhau chia sẻ việc nhà.
Phàn Kỳ mở TV ra, tin tức sớm về tài chính và kinh tế đã được chiếu, Phàn Kỳ thấy: “Dung Viễn này!”