Chương 113: Anh Mập (1)
Hứa Hạt có người em trai họ Hứa Huy đang phát triển kinh doanh tại Hồng Kông, trùng hợp là cũng làm ở nghề này, người một nhà không nói hai lời, Hứa Huy và Dung Viễn sẽ dẫn dắt ông ta. Nhưng mà dù sao thì ông ta cũng phải dựa vào Hứa Huy cùng Dung Viễn thì mới có được chút quan hệ, lần này thấy Dung Viễn dẫn Trần Chí Khiêm tới, nói rằng Trần Chí Khiêm là tri kỷ cho nên ông ta lập tức có ý nghĩ này.
Hứa Hạt vừa ý Trần Chí Khiêm, muốn Trần Chí Khiêm làm con rể sao?
Bị Hứa Hạt nhìn như vậy, máu của Phùng Học Minh dâng lên.
Lúc đầu Lưu Tương Niên có chút ấn tượng tốt về Phàn Kỳ, nhưng mà lại không thích vì cô từng làm diễn viên, càng lúc miệng lưỡi cô càng bén nhọn, thậm chí lời nói còn thô tục, ông cụ muốn cháu trai, nhưng mà lại không xem trọng người cháu dâu này.
Hứa Hạt nói như vậy cũng hợp ý ông cụ, ông cụ nói: “Nếu như có thể tiếp tục duyên phận giữa hai nhà thì không còn gì tốt hơn. ” Hứa Hạt nhìn về phía Phùng Học Minh, sau đó lại nói với Lưu Tương Niên: “Cho cháu nói một câu mạo phạm này, xem ra đầu cây trẩu vạc vẫn chỉ là đầu cây trẩu vạc như cũ, Học Minh rất phù hợp với loại diễn viên như thế. ” Phùng Học Minh được yêu thương mà lớn, giờ lại bị sỉ nhục đến mức sắp nhỏ máu.
Phàn Kỳ cũng được xem như thấy khả năng của Dung Viễn, anh ta cũng chỉ cho Trần Chí Khiêm một vòng quay thiên thần với số tiền không nhiều.
Vậy mà thị trường lại thật sự lên men một làn sóng cổ phiếu video-games, các loại cổ phiếu liên quan đều nhao nhao tăng lên, bởi vì chuyện này, Islay Electronics cũng không còn biến động lớn như mấy ngày trước, từ thứ tư đến thứ sáu cũng tăng 41, nhưng mà tăng như thế lại khiến chị Hạng rất vui vẻ. Nhưng mà Phàn Kỳ cho rằng số tiền lớn được phục kích sớm như vậy, chắc chắn không chỉ là số ít như vậy, nhất định sẽ cao hơn, cho nên cô chưa bán bốn nghìn cổ phiếu của mình đi, đương nhiên còn lại chút tiền kia cũng được dùng vào mấy loại cổ phiếu đi đầu trong mấy ngày qua, mua đắt một chút thì cũng không được lời bao nhiêu.
Dù sao thì cuối tuần cũng nên nghỉ ngơi thoải mái, Phàn Kỳ nhìn chằm chằm con gấu trúc đang nhảy tới nhảy lui ở trên TV, cứ một lúc là lại có tiếng kỳ lạ. Cô nói: “A a a a! Lại chết!”
Phàn Kỳ ném máy chơi video-games: “Trần Chí Khiêm, anh không thể tạo ra các chế độ dễ, vừa và khó sao? Anh tự đến đây xem tôi đã chết bao nhiêu lần rồi?”Trần Chí Khiêm quấy bột vừa nói: “Vừa rồi tôi đã nói là em phải ăn thêm mấy mạng. ”
“Tôi bị con sông này làm khó, hơn nữa con khỉ ở trước mặt chắc chắn sẽ ăn một cái mạng của tôi. ”Trần Chí Khiêm đặt bột lên bàn, lấy tay cầm từ tay cô: “Tôi dạy em. ”
Anh đánh tạp tạp tạp, chạy qua vách núi, đánh chết con khỉ cướp bóc cản đường, lấy được hai cái mạng, tiếp theo là qua sông, Phàn Kỳ thường chết ở chỗ này, anh nói: “Nhấn hơi chậm một chút. . . ”Anh qua cửa này rồi hỏi: “Có phải là rất đơn giản hay không?”
Phàn Kỳ bưng bột nói: “Con mắt thì nói như vậy nhưng tay nói không được. ”Cô kín đáo đưa bột cho Trần Chí Khiêm, giơ tay lên tiếp tục chơi, vẫn không được.
Thôi bỏ đi, không chơi nữa. Phàn Kỳ ném máy chơi game, đi qua nhìn Trần Chí Khiêm làm bánh rán.
Dung Viễn nói ba ngày, vậy mà anh ta thực sự lấy được bộ đồ làm bánh kếp trong ba ngày.
Ngay vừa rồi, anh ta phái người đưa tới đây.
Phàn Kỳ nhìn trong bát đã có mấy chiếc bánh kếp, còn có một miếng ở trên chảo, không tròn còn hơi rỗ, có thể nhìn ra đây là một chiếc bánh thất bại, không thể nhịn được nữa: “Anh tránh ra một bên, để tôi!”
Phàn Kỳ cho thêm bột vào bột của Trần Chí Khiêm, trộn một lần nữa, cầm mỡ thịt xoa xoa trên chảo, cho một thìa bột vào, dùng cây đẩy tre xoay vài lần để bột bao phủ hết chảo, Phàn Kỳ đưa tay: “Trứng gà. ”