Chương 117: Anh Mập (5)
“Đúng vây! Ông ta phái thuộc hạ đến Thượng Hải, tìm được liên hiệp Hoa Kiều, để liên hiệp Hoa Kiều tìm hiệu trưởng. Vừa mở miệng là đã đóng góp 500 vạn đô la Hồng Kông cho trường. Để lãnh đạo tiến hành công tác tư tưởng cho ba. Nhắc đến chuyện đó, đúng là tên da đỏ mà!” Ba Trần không thể khống chế, mắng một tiếng. “Cũng đi đến bệnh viện chỗ mẹ rồi làm giống như vậy, quyên góp một tòa nhà, nói với lãnh đạo cho mẹ, ông ta là ba chồng của mẹ, bảo mẹ về làm công tác tư tưởng cho ba con. ”
Mẹ Trần cũng lắc đầu: "Qua nửa ngày, người của đài truyền hình tới phỏng vấn. Nói muốn làm một tiết mục thể hiện tình cảm ruột thịt, chia ly bốn mươi năm nhưng cũng không thể cắt bỏ tình cha con. Các con nghĩ một chút xem, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trường học của ba con, lãnh đạo tại bệnh viện của mẹ, ai cũng thay nhau làm công tác tư tưởng. ”
Nghe thấy vậy thì Phàn Kỳ cũng muốn ốm: “Đây không phải là ép buộc đạo đức sao? Vấn đề là Lưu Tương Niên không có đạo đức đấy!”
“Nói đúng là vậy! Dùng tiền đè người. Ông ta có tiền thì liên quan gì đến chúng ta! Đầu óc bị bệnh rất nặng!” Mẹ Trần cũng mắng chửi người.
Ba Trần ăn hết bánh kếp, uống một hớp nước: “Dù sao thì ba cũng chỉ muốn nói với các con, nếu như nhận ông ta thì ngày đông hay là tiết thanh minh, chúng ta cũng không thể đến Thanh Phố tảo mộ cho bà nội và ông cố của mấy đứa. ”
“Con hiểu, sẽ không làm như vậy. ” Trần Chí Khiêm nhớ tới đời trước ba mình cũng không thể khống chế cảm xúc, làm rùm beng với Lưu Tương Niên, mặc dù có lý, nhưng lại bị bọn họ cố ý biên tập lại, những lời nói khẳng khái hùng hồn của ba anh đã biến thành lời nói xúc phạm trưởng bối, một người mắc bệnh nan y, ông ấy sẽ trở thành một kẻ thô tục, không có giáo dưỡng, không xứng làm thầy.
“Ba, dựa vào trải nghiệm của mình, đối với loại người đã hại bà nội, trên thực tế đã hại cả ba thì khi không thấy mặt còn đỡ, lúc gặp mặt thì cảm xúc sẽ thường bị mất khống chế. Nhưng mà người ta đã quyên tiền cho trường học, lại mời đài truyền hình tới, hơn nữa, ba là giáo sư đại học, nếu không thể kiềm chế cảm xúc, không buông tha cho một người mắc bệnh nan y, muốn truyền lại sản nghiệp cho mình thì đến lúc đó khi chiếu lên TV, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ông ta mắc bệnh nan y cho nên trở thành người có lý sao? Vậy thì bà nội của con cũng đã chết rồi. ”
Chỉ cần nhắc đến người này, Trần Khâm Hiền lại không thể khống chế được chính mình.
“Dù lúc đó ba chỉ có năm tuổi nhưng hình ảnh đó vẫn rất rõ ràng ở trong đầu ba, ba cùng mẹ mình đi vào Phồn Viên, trông thấy một người phụ nữ mặc sườn xám vải gấm, đang đẩy xích đu cho một cô bé mặc váy công chúa. Ở trong ấn tượng của ba, ông ta rất giỏi ăn nói, khi đó nói chuyện với mẹ, ba không nhớ rõ là ông ta nói gì, chỉ nhớ là miệng ông ta lúc mở lúc đóng, bộ dáng đó của ông ta cũng chỉ xuất hiện trong ác mộng của ba. ”
“Ba, con cảm thấy là như thế này, người ta quyên tiền cho nên nhờ lãnh đạo đến dọa người thì chúng ta sẽ nói chuyện công tư phân minh, ba và mẹ, cùng nhau thay mặt đại biểu của trường và bệnh viện cảm ơn. . . ” Phàn Kỳ vừa ăn vừa nghe Trần Chí Khiêm nói với ba mẹ mình xem nên làm thế nào, vốn là cô muốn đề nghị ba Trần nói với liên hiệp Hoa Kiều, đừng khuyên người ta làm điều tốt mà khiến người ta cảm thấy khổ, bây giờ nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy thì chuyện này thực sự đẳng cấp hơn rất nhiều so với những gì cô nghĩ.
Cô muốn sờ cằm biểu thị đồng ý, chạm vào một đầu mụn đậm, có chút đau, không tự chủ muốn cạy. Lúc Trần Chí Khiêm nói chuyện, vẫn không quên nhìn cô: “Đừng cạy mụn. ”
Phàn Kỳ bỏ tay xuống dưới cái nhìn chăm chú của anh, tiếp tục nghe anh nói.