Chương 119: Gặp Nhau (1)
Ba Trần hắng giọng một cái: “Cũng không cần nói, không nên nhắc những chuyện này ở trước mặt mấy đứa nhỏ, đứng đắn một chút. ” Thang máy đến lâu năm, cửa mở ra, mẹ Trần giữ chặt ba Trần: “Trân Khâm Hiền, ông nói rõ một chút cho tôi, tôi không đứng đắn chỗ nào?”
“Xuỵt. ” Ba Trần ra hiệu để vợ dừng lại: "Lãnh đạo đến đây. ”
Camera đi theo lãnh đạo đến, trên mặt lãnh đạo mang theo nụ cười: “Giáo sư Trần, giáo sư Tiết. ”
“A Khiêm, Tiểu Kỳ, đây là phó chủ nhiệm Trương của liên hiệp Hoa Kiều. ” Trần Khâm Hiền lại giới thiệu con trai con dâu cho phó chủ nhiệm Trương: "Con trai nhỏ Trần Chí Khiêm, con dâu Phàn Kỳ. ”
Phó chủ nhiệm Trương nhìn Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ nói: “Vợ chồng cậu ấy đúng là trai lài gái sắc!”
“Chào chủ nhiệm Trương. ” Trần Chí Khiêm bắt tay với ông ta, Phàn Kỳ cũng bắt tay.
“Ông Lưu Tương Niên cũng đang ngồi chờ trong phòng khách. ” Phó chủ nhiệm Trương ở bên cạnh Trần Chí Khiêm nói: "Lúc còn trẻ, ba của mấy đứa đã chịu rất nhiều khổ cực, chúng ta đều hiểu được, nhưng mà trong chuyện này ấy! Có nguyên nhân lịch sử, bây giờ ông cụ Lưu muốn gắn kết mối quan hệ cha con. Tiểu Trần, cháu cũng là cháu trai, cần phải có tác dụng làm dầu bôi trơn, giúp hiểu lầm giữa hai bên biến mất. ”
“Chủ nhiệm Trương, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, có một số việc không thể nói rõ bằng một hai câu. Chúng cháu là người nhỏ tuổi, thực sự không thể nắm rõ được chuyện năm xưa. ” Trần Chí Khiêm nhã nhặn từ chối.
Nghe thấy lời này, phó chủ nhiệm Trương còn muốn khuyên, thấy Lưu Tương Niên đã đứng ở nơi đó dùng ánh mắt từ ái nhìn Trần Khâm Hiền. Ánh mắt của Lưu Tương Niên thực sự từ ái, chỉ là cái từ ái ánh mắt này khiến Phàn Kỳ cảm thấy rất không hài hòa, tóc của ba Trần còn trắng hơn tóc của Lưu Tương Niên nhiều. Hơn 10 năm chịu sương gió ở Tây Bắc, trên mặt ông đều là vết tích. Hai người bọn họ làm gì giống người của hai thế hệ, rõ ràng là đồng lứa, thậm chí ba Trần còn nhìn lớn tuổi hơn so với ông cụ.
Trần Khâm Hiền lạnh nhạt, bước đi không nhanh không chậm, đi đến trước mặt Lưu Tương Niên, nghe Lưu Tương Niên thâm tình gọi: “Tư Niên!”
“Ông cụ Lưu, tôi là Trần Khâm Hiền. ” Trần Khâm Hiền sửa sai lần nữa. Lưu Tương Niên hoàn toàn không ngại, quay đầu nhìn về phía mẹ Trần, nói: “Đây là Hiểu Tĩnh sao?”Mẹ Trần đã sớm thay đổi sang vẻ mặt khác, giữ vững khí chất lạnh lùng của bác sĩ: “Tôi là Tiết Hiểu Tĩnh, ông cụ Lưu, xin chào!”
Lưu Tương Niên thấy dáng vẻ của hai vợ chồng con trai như vậy, cho dù bọn họ có đối xử với ông cụ như thế nào thì ông cụ cũng sẽ không để ý, đứa nhỏ thực sự phải chịu khổ rất nhiều. Tiếng nói của ông cụ mang theo chút nghẹn ngào: “Được rồi, đi vào nói chuyện thôi. ”Khi trợ lý của Lưu Tương Niên dẫn đường đến một căn phòng ở trong khách sạn, Phàn Kỳ bị mẹ Trần kéo tay, hai người ngồi lên ghế sa lon. Lưu Tương Niên ngồi ở ghế chủ vị, phó chủ nhiệm Trương ngồi ở ghế cho khách, be con nhà họ Trần thì ngồi ở sát bên cạnh.
Phó chủ nhiệm Trương bắt đầu lời dạo đầu: “Bốn mươi năm mưa gió, không thể cắt đứt tình cảm ruột thịt, ông cụ Lưu có tình thân sâu sắc, thông qua liên hiệp Hoa Kiều Tìm được người thân thất lạc nhiều năm, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bà cụ Lưu đã qua đời nhiều năm. Cũng may là con cháu ưu tú. Đây cũng là một chuyện vui. ”Lưu Tương Niên có khí thế của ông chủ lớn, có tình cảm sâu sắc của ba con: “Việc này may mà có liên hiệp Hoa Kiều trợ giúp cho nên tôi mới nhanh chóng tìm lại được con trai như vậy, ròng rã bốn mươi năm, ruột thịt phân ly. Hôm nay vốn là ngày đoàn tụ nhưng mà tôi cảm thấy tôi và Tư Niên đã không gặp nhau trong bốn mươi năm, trước tiên sẽ nói về tình cảm cha con ở đây trước, đợi ngày mai tôi sẽ giới thiệu người nhà hco thằng bé. ”