Chương 136: Chấm Dứt Hợp Đồng Với Cô (4)
Phàn Kỳ: “Vậy là ông ta mua cũng uống công rồi?”
“Ông ta mua thì cứ để ông ta mua, mua rồi có làm hay không thì tùy vậy. ” Trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Trần Chí Khiêm nhìn về phía Phàn Kỳ, “Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn nhiều tiền, chút tiền này không đáng nhắc tới. ”
“Cũng phải!”
Xe đi vào tòa nhà cao ốc Viên Thị ở vịnh Thiển Thủy, nguyên chủ cũng chưa từng thưởng thức những kiến trúc này, bây giờ Phàn Kỳ chỉ vừa nhìn là đã thấy thích, những đường cong uốn lượn làm cho phần tường màu trắng bên ngoài càng thêm nhu hòa.
Phàn Kỳ đẩy cửa xuống xe, Trần Chí Khiêm cũng theo xuống, sau khi khóa xe thì đi vào với cô.
“Anh đừng đi nữa, tôi chỉ làm thủ tục thôi nên nhanh lắm. Anh cứ chờ ở đây là được. ”
“Tôi đi với em, tôi cũng muốn vào gặp một vị trưởng bối. ” Trần Chí Khiêm cùng cô đi đến phía trước. Ở bên cạnh lầu phụ tầng dưới cùng là đại sảnh ngân hàng thương nghiệp Thượng Hải, nhưng Thượng Hải lại không có ngân hàng nào như vậy.
Ngân hàng này hiện tại cũng giống như tòa nhà Viên thị này vậy, đều phải di dời trong chiến tranh.
Bước vào đại sảnh, một bức tường trắng tinh được điểm chiến vài mảnh gỗ, tay vịn cầu thang uốn lượn mượt mà đêm tận lan can trên lầu. Lúc này trên sân thượng xuất hiện một vị tiên sinh mặc tây trang hút xì gà, cúi đầu nói: “Chí Khiêm, lên đây. ”
Vị tiên sinh già này là ông trùm giới giải trí ở Hồng Kông Viên Tại Đức, gia tộc của bọn họ đã sáng lập một công ty trong lĩnh vực điện ảnh trong vòng ba mươi năm, sau sự kiện Phụng Thiên, Viên tiên sinh bị phái đến Hồng Kông, bắt đầu đi trên con đường sáng lập vương quốc truyền thông. Đúng rồi, ba Trần và Lưu Tương Niên đã nhắc tới thời điểm Hồng Kông bị rơi vào tay giặc, còn ông cụ bị ám sát chính là ba của ngài Viên này.
Trần Chí Khiêm đưa tay nắm chặt tay Phàn Kỳ: “Đi, chúng ta cùng đi gặp ông nội Viên nào. ”Hả? Trần Chí Khiêm thế mà lại kêu vị này là “ông nội”?
Phàn Kỳ theo anh lên lầu, Trần Chí Khiêm đi đền trước mặt ông Viên: “Ông nội Viên, đây là người yêu của con, Phàn Kỳ. ”
“Chào ông nội Viên. ” Phàn Kỳ vô cùng ngoan ngoãn gọi.
“Đúng là trai lài gái sắc. ” Ông Viên xoay người, “Đi, đến văn phòng của ông uống trà nào. ”Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm kéo đi lên theo, cô không theo, kéo kéo ống tay áo anh, Trần Chí Khiêm nói nhỏ bên tai cô: “Không làm trễ việc làm thủ tục của em đâu. ”
Ông Viên đi lên lầu, hai người cũng đi theo sau. Trên vách tường là một tảng đá lớn với nhiều hình tròn lớn lớn bé bé làm cửa sổ, ngay cả bề mặt cũng có vài đường uốn lượn như sóng?
Xuyên qua cửa kính hình tròn là khung cảnh của vịnh Thiển Thủy.
“Những tòa nhà này thật đẹp, bên ngoài đẹp, bên trong cũng đẹp.
“ Phàn Kỳ nhẹ giọng tán thưởng. Z Ông Viên dừng bước: “Mấy chi tiết nhỏ đó đều là ý tưởng của bà nội các con. A? Là ý tưởng của bà nội sao? Ba mươi năm trước?” Phong cách giản dị này nếu đặt ở thế kỉ 21 cũng sẽ thấy rất hiện đại.
“Đúng vậy! Những tòa nhà này là Macus và bà nội các con thiết kế. Bộ phận chính là Macus còn chi tiết là Uyển Âm làm. Mấy năm nay vẫn luôn bảo dưỡng theo bản vẽ trước đây, dường như không hề thay đổi. ” Trong âm thanh của ông Viên tràn đầy hoài niệm.
“Lần này ba con đến Hồng Kông gấp quá, lần sau con phải đưa ông ấy đến tham quan mới được. ”
“Chỉ mới vội vàng từ biệt đây thôi mà đã bốn mươi năm rồi, ba con khi đó vẫn là một đứa nhỏ, đảo mắt thôi mà con cũng sắp trưởng thành rồi, đúng là thời gian hối thúc con người ta già đi. ” Trong lòng ông Viên tràn đầy cảm khái, dẫn hai người đến văn phòng.
Đến cửa văn phòng, Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm: “Hay là anh ở lại uống trà với ông Viên, em xuống dưới làm thủ tục trước. ”
Ông Viên quay đầu: “Để ông bảo người lên đây làm cho con. ”