Chương 151: Phùng Học Minh Tặng Hoa Hồng (7)
"Ông ngoại là vì cậu mới đi mua điện tử Ngải Lai. Ông ấy chẳng qua là muốn gây dựng sự nghiệp thoải mái một chút, giúp cậu giải quyết khốn cảnh hiện tại mà thôi. " Phùng Học Minh nói với anh. "Anh không biết vợ tôi đã kết hôn à? Còn tặng cô ấy hoa hồng đỏ? Anh muốn làm gì, ông ngoại anh muốn làm gì. Về cơ bản đều coi người sống
là vật có thể cướp mà thôi. Anh cho rằng dưới tình huống như vậy, tôi phải tôn trọng anh sao? Tôi không bảo Phàn Kỳ ném hoa hồng vào thùng rác, là quá khách khí với anh rồi đấy!"
Trần Chí Khiêm nói xong xoay người đi tới vị trí làm việc của Phàn Kỳ, đưa tay nhận lấy túi xách của cô, dắt tay đưa theo cô cùng ra khỏi phòng làm việc của Diệu Hoa.
Viên Hải chờ thang máy nhìn thấy bọn họ: "Chí Khiêm, cậu còn cầm túi xách cho Tiểu Kỳ sao?"
Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn túi xách trong tay: "Khi còn bé đi học, cô ấy đều đeo cặp sách cho tôi. "
"Ồ?" Câu này khiến mọi người hứng thú.
Trần Chí Khiêm đưa tay quấn một sợi tóc trên má Phàn Kỳ ra sau tai, nói: "Ba mẹ tôi một người xuống Tây Bắc, một người đi Tây Nam, tôi là do nhà vợ nuôi đến mười bốn tuổi. Lớn lên cùng Tiểu Kỳ. Anh trai cô ấy lớn hơn cả hai chúng tôi, lúc đầu là anh trai đeo ba lô cho hai chúng tôi, sau khi anh trai vào trung học, đến phiên tôi đeo ba lô cho cô ấy. "
Anh nói chính là hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm đậm sâu, trên thực tế trong trí nhớ của nguyên chủ Phàn Kỳ là, nguyên chủ ghét bỏ anh, phiền anh, chỉ có anh A Tuần học thuộc lòng đeo túi xách cho hai người, anh muốn học thuộc lòng nguyên chủ, nguyên chủ hoàn toàn không cần.
Nghe thấy lời này, Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm kéo vào trong thang máy.
Phàn Kỳ dùng diễn xuất của nguyên chủ: "Cái gì đeo ba lô cho tôi? Anh đeo ba lô chạy về phía trước, để cho tôi đuổi theo. Còn không biết xấu hổ nói?"Hai người mắt đi mày lại, tình ý kéo dài, ngược lại có vẻ hôm nay Phùng Học Minh tặng Phàn Kỳ một bó hoa hồng rất không có phẩm chất, cho dù anh ta cho rằng theo đuổi phụ nữ là bằng bản lĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nhá nhem hơn sáu giờ tối, ngoài đường kẹt xe, Trần Chí Khiêm mở radio lên, phần tin tức đang đưa tin về “Hiệp định về chất bán dẫn” được ký kết giữa Mỹ và Nhật Bản. Vào giữa thập niên tám mươi, gắn liền với ngành sản xuất cực kì phát triển của Nhật Bản chính là chất lượng cao và giá thành rẻ, ngoài việc ký kết “Hiệp định Plaza” với Nhật Bản, Mỹ còn phát động chiến tranh thương mại, áp dụng mức thuế trừng phạt 100% đối với các sản phẩm do Nhật Bản sản xuất như tivi màu và các loại máy tính.
Còn đối với ngành công nghiệp bán dẫn của Nhật Bản, sau cuộc điều tra chống bán phá giá, Mỹ đã yêu cầu Nhật Bản phải kí “Hiệp định về chất bán dẫn”, hiệp định này bao gồm việc các doanh nghiệp Nhật Bản phải đảm bảo những sản phẩm chất bán dẫn xuất khẩu sang Mỹ sẽ không có giá rẻ hơn tại nội địa Nhật Bản, Nhật Bản không được thông qua nước thứ ba để bán cho Mỹ chất bán dẫn giá rẻ, còn một điều khoản nữa, đó là Mỹ yêu cầu Nhật Bản phải sử dụng 20% chất bán dẫn do nước ngoài sản xuất. Đối với chính sách quen thuộc này của Mỹ, Phàn Kỳ chép miệng cảm thán “Nước Mỹ đúng là không biết xấu hổ, có lợi thì muốn thị trường mở cửa, thị trường tự do, còn không có lợi thì chống bán phá giá, chống độc quyền, ép mua ép bán. ”
“Ai bảo người ta là cường quốc số một thế giới cơ chứ? Huống hồ quan hệ giữa Nhật Bản và Mỹ rất nhạy cảm, cũng giống như người giúp việc ngấp nghé bánh ngọt của chủ vậy, sao mà không bị trừng phạt cho được? Tuy nhiên, việc này đối với Nhật Bản là nguy cơ, còn đối với các quốc gia và khu vực khác thì lại là cơ hội. ”