[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 155 - Chương 155: Tên Nhát Gan Trần Chí Khiêm (4)

Chương 155: Tên Nhát Gan Trần Chí Khiêm (4)
“Cảm ơn em nhiều.


“ Trần Chí Khiêm cầm lon coca cụng một cái với cô, anh còn chưa bắt đầu làm trong ngành chất bán dân thì cô đã nghĩ tới việc anh phá sản rồi. Dù sao đời trước anh cũng đầu tư vào một nhà máy sản xuất chip ở đại tục, mặc dù chip sản xuất ra còn kém xa so với công ty hàng đầu, nhưng với kinh nghiệm dày đặn của anh, chẳng lẽ tại phá sản ở thời điểm mấu chốt này sao?


Cơm no rượu say thì Phàn Kỳ mới nhớ ra thạch sá sùng: “Ông chủ, mau dọn thạch sá sùng lên đi. ”


Ông chủ bưng lên hai bát nhỏ, nhìn thấy thạch sá sùng trong bát, Phàn Kỳ mắt sáng lên, bởi vì cô thích nhất loại thạch sá sùng nguyên bản. Nhà hàng này còn mở đến tận ba mươi năm sau, hẳn là sẽ trở thành một cửa hàng nổi tiếng trên mạng.


Phàn Kỳ múc một muỗng tương tỏi, bỏ thêm vài giọt xì dầu vào, ngẩng đầu thấy Trần Chí Khiêm không động tay gì cả, liền hiểu chuyện đưa phần của mình cho anh, cho thêm tương tỏi và xì dầu vào cả phần của anh nữa.


Cô dùng thìa xới lên, bên trong bát đầy ắp sá sùng, Phàn Kỳ há miệng ăn một miếng, thật ngon, thật giòn. Về sau không cần phải đi máy bay để ăn thạch sá sùng nữa rồi.


“Ngon không?” Ông lão bán hàng hỏi.


“Rất ngon, rất ngon ạ. ” Phan Kỳ không giỏi ăn nói, chỉ có thể biểu đạt như vậy.


Thấy Trần Chí Khiêm chỉ nhìn mình ăn mà không hề động đến bát thạch sá sùng, Phàn Kỳ hỏi: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn? Ngon lắm đấy. ”


Trần Chí Khiêm nhìn cô nhét phần thạch sá sùng còn lại vào miệng, đột nhiên cảm thấy khó chịu, hỏi: “Em có biết sá sùng - măng đất không phải là măng không? Em có biết nó trông giống cái gì không?”Phàn Kỳ nhìn vào ánh mắt của Trần Chí Khiêm, anh không dám ăn lại còn muốn cô cũng không ăn, bèn hỏi “Giống gì cơ?”


“Giống như con giun đũa chui ra sau khi người ta uống thuốc tẩy giun ấy. ”


Phàn Kỳ tưởng tượng cảnh đó một lúc rồi cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy vẻ mặt của cô, Trần Chí Khiêm hả hê vì trò đùa của mình đã thành, anh mỉm cười. Nhưng sau đó, anh lại phải trơ mắt ngạc nhiên khi thấy Phàn Kỳ cầm lấy cái bát thạch sá sùng của anh rồi nói: “Anh không ăn đúng không? Tôi ăn nhé. ”Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ ăn hết bát thạch sá sùng chỉ trong hai ba miếng, như thể muốn nói khẩu vị của cô tốt hơn anh vậy. Anh đứng dậy đi trả tiền, Phàn Kỳ đi đến chỗ ông chủ nuôi hải sản sống để xem có gì hay không. Nhìn thấy một cái rổ đen sì toàn là giun, cô bảo: “Trần Chí Khiêm, anh qua đây. ”


Trần Chí Khiêm trả xong tiền, anh đi đến rồi hỏi: “Để làm gì?”Phàn Kỳ ngồi xổm xuống, nhặt một con giun trơn nhẵn và lắc nó trước mặt Trần Chí Khiêm: “Đây là con sá sùng, con này sao giống con giun đũa được?”Trần Chí Khiêm lùi về phía sau một bước, chạy ra ngoài. Anh bám vào cột đèn ven đường, cúi xuống và nôn sạch.


Phàn Kỳ bỏ con sá sùng xuống rồi rửa sạch tay. Thực tình là cô cũng xấu hổ, ai mà ngờ anh lại sợ mấy loại giun này cơ chứ, tại anh nói về mấy con giun này trước mà? Cô chỉ sửa lỗi cho anh, để anh học hỏi thêm chút thôi, dù sao cũng không thể trách cô được phải không?Vỏ hoành thánh cũng không cần nữa sao? Cô cầm vỏ hoành thánh, đi qua vỗ lưng cho anh: “Thực ra cũng không có gì đâu, anh cứ nghĩ mấy con giun mà chúng ta ăn chính là mấy con trùng sông trùng biển, đến cả hải sâm cũng không tốt hơn thứ này bao nhiêu đâu nhé?”


“Bỏ cái tay của em ra. ” Trần Chí Khiêm nghĩ lại đôi tay đã cầm mấy con sá sùng gớm ghiếc giờ lại xoa lưng mình của cô, tóc gáy dựng hết cả lên.


Phàn Kỳ bỏ tay ra: “Chẳng lẽ vì tôi cầm sá sùng mà anh định không cho tôi lên xe của anh, không cho tôi ngủ chung với anh nữa chứ? Đợi xem ai là người nằm ngủ ở phòng khách nhé?”Trần Chí Khiêm đã trở lại bình thường, anh nhìn tay của cô: “Thì tay của em không đụng vào tôi là được. ”

Bình Luận (0)
Comment