[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 159 - Chương 159: Chơi Golf (2)

Chương 159: Chơi Golf (2)
“Sao lại thế được, lời giới thiệu của ông chủ Viên và sản phẩm của cậu chính là lời đảm bảo chắc chắn nhất rồi. ” “Tôi cảm ơn!”


Mấy người đang nói chuyện thì Viên Hải nhắc nhở cha mình, “Ông chủ Kiều tới rồi ạ. ”


Ông chủ Phó và ông nội Viên cùng nhau ra đón ông chủ Kiều. Phàn Kỳ đương nhiên không thể không biết người này, ông là đại gia số một số hai ở thành phố này. Ông chủ Kiều không cần đợi ông nội Viên giới thiệu mà đã qua bắt tay Trần Chí Khiêm, “A Viễn nói với tôi là gần đây thằng nhóc ấy mới quen một người bạn tri kỷ. ”


“Chào ông chủ Kiều. ”


“Đi thôi, đi đánh vài gậy nào. ” Ông nội Viên nói. Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm nói chuyện rôm rả với mấy ông chủ lớn này trên sân gol. . Cô cứ tưởng Trần Chí Khiêm đưa mình tới đây để xã giao với vai trò là bạn gái, nhưng nhìn tình hình này thì đâu có cần đến cô đâu, vậy Trần Chí Khiêm đưa cô đến đây làm gì? “Tiểu Kỳ, qua đây đi!”


Trần Chí Khiêm gọi cô qua, Phàn Kỳ chỉ có thể bước ra khỏi chiếc dù che nắng. Trần Chí Khiêm nói với ông chủ Kiều, “Tài năng chơi chứng khoán của vợ cháu được cả ông Kế Khách khen ngợi đấy ạ, nhưng cô ấy chỉ vừa mới thi lấy giấy phép môi giới thôi, còn năng lực thật của cô ấy thì phải đợi cuộc thi thực tế mới thấy được. ”


“Cậu làm việc chăm chỉ như thế rồi mà vẫn để vợ cậu phải đi làm sao?’“Không thể để tài năng của cô ấy mai một đi được. ” Trần Chí Khiêm đưa gậy golf cho Phàn Kỳ, “Em tới đánh vài gậy nhé?”


Phàn Kỳ không biết anh vừa kể chuyện mình chơi chứng khoán cho mấy ông lớn trong giới kinh tế này. Trần Chí Khiêm hỏi cô, “Em đánh được không?”


Phàn Kỳ có thể nói là “có, nhưng tôi không thích” không? Đời trước cha mẹ cô tệ thật, nhưng cũng không thiếu tiền, cho nên cô đã được học hết mấy thứ cao sang đắt tiền này, cô chỉ chơi không giỏi mà thôi. Nhưng đời này thì Phàn Kỳ không nên biết đánh nhỉ? Cô bèn nói, “Em không biết đánh. ”


“Để anh dạy cho em. ”Phàn Kỳ nghe vậy thì giật mình. Đời trước cô muốn từ chối sếp của mình nên đã cố ý nói không biết chơi, ông ta lại nhân cơ hội đó đòi dạy cô chơi rồi động chân động tay với cô, kết quả bị cô đánh vào chỗ hiểm, thiếu điều phải làm thái giám luôn.


Khi đó cô không nghĩ được gì nhiều, vung gậy lên là đánh. Nếu Trần Chí Khiêm cũng dạy cô như thế thì cô có nên đánh hay không nhỉ?Sự thật chứng minh cô nghĩ nhiều rồi. Trần Chí Khiêm không hề đứng sát với người cô, chỉ làm mẫu cho cô cách đứng, cách lấy đà và vung gậy mà thôi. Anh dạy rất nghiêm túc và bài bản.


“Em thử xem. ”Phàn Kỳ vung gậy đánh lần thứ nhất, tư thế chuẩn, nhưng khoảng cách giữa quả bóng và lỗ lại cách nhau cả cây số.


“Được lắm, được lắm, lần đầu mà đánh được như vậy là tốt lắm rồi. ”


Anh đang khen trẻ con đấy à? Phàn Kỳ đánh thêm một gậy nữa, xoay người lại thì thấy Lưu Tương Niên và Phùng Học Minh đang xuống khỏi xe gol, đi về hướng này. Cô nói với Trần Chí Khiêm, “Lưu Tương Niên đến kìa. ” “Gọi ông ta tại đây đi!” Ông nội Viên đi lên phía trước Trần Chí Khiêm, “Ông chủ Lưu, lâu tắm không gặp ông rồi nhỉ?”


Ông chủ Kiều cũng đi qua, “Dạo này có khỏe không hả Tương Niên?”


“Nói chung thì cũng là một nhát dao, may là chưa lan rộng. ” Lưu Tương Niên nói.


Ông chủ Kiều xuýt xoa, “Đúng là không ai biết trước được tương lai mà, thôi coi như cũng may rồi. ”


Ông chủ Phó cũng chạy qua, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi theo ông ấy.


Lưu Tương Niên thấy cháu trai đi theo Viên Tại Đức thì khó chịu trong lòng, sao thằng bé này lại lệch cột sống ra ngoài thế kia? Bán anh em xa mua láng giềng gần hay gì? Ông ta là ông ngoại của anh, chẳng lẽ ông ta lại không giúp anh nhiều bằng Viên Tại Đức được à?


“Chí Khiêm hôm nay tới đây chơi golf với mấy ông chủ này à?” Ông ta hỏi.

Bình Luận (0)
Comment