Chương 161: Chơi Golf (4)
Ông nội Viên cười nói, “Ở độ tuổi của cháu mà hiểu biết nhiều như thế đã là hiếm lắm rồi.” Trần Chí Khiêm cười, bóc thêm một con tôm cho cô, “Ăn tôm đi. ”
Anh cầm khăn tay lên lau tay, “Về chuyện này thì cháu và A Viễn đã từng thảo luận chi tiết rồi. Anh ấy cho rằng đây là cơ hội rất tốt với bốn con rồng châu Á. Hàn Quốc thì không nói nữa rồi, họ có thể tạo ra kỳ tích từ một đất nước vừa nghèo vừa đói, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Chính phủ của họ nhất định sẽ rất ủng hộ, còn những chuyện sau đó thì phải xem xem ba quốc gia khác có thể chen chân vào không. Cháu và A Viễn cho rằng, chính phủ chỉ đặt mục tiêu ổn định trong thời gian quá độ của Hồng Kông, không hy vọng phát triển, vậy nên sẽ có nhiều khả năng bỏ qua cơ hội lần này nhất. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì sao?”
“Bỏ qua cơ hội lần này ư?” Ông chủ Kiều nhìn Trần Chí Khiêm.
Trần Chí Khiêm hít một hơi thật sâu rồi nhìn Phàn Kỳ, “Giống như hôm trước chúng ta thỏa thuận ấy, bây giờ ngành thương mại và trung chuyển hàng hóa của chúng ta rất phát triển, nhưng 20 năm sau thì sao? Khi nước ta gia nhập WTO, phát triển các thành phố cảng khác thì những ngành nghề đó sẽ đi về đâu? Hồng Kông sẽ đi về đâu?”
Phàn Kỳ gật đầu, “Đợi đến 20, 30 năm sau, khi ngành thương mại trung chuyển hàng hóa mất đi, chỉ còn lại một ngành cấp cao là ngành tài chính, những ngành nghề như tuật sư, bác sĩ lại không thu hút được nhiều người, thì những ngành nghề ấy sẽ thiếu tao động. Còn cả những ngành nghề dịch vụ như bán hàng, tài xế, chủ nhà hàng nữa, liệu có đủ cho lớp trẻ hy vọng không? Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, nắm lấy ngành chất bán dẫn, một ngành nghề có quy mô khổng lồ, thì sẽ sáng tạo ra được rất nhiều cơ hội việc làm với cho tao động ở mức trung bình thấp. ”
“Cho nên lần này A Viễn đi Nhật Bản là để nghiên cứu và khảo sát về ngành nghề này, trùng hợp là cháu và anh ấy có ý tưởng chung. Bây giờ anh ấy đã đầu tư vào một nhà máy sản xuất máy tính, có nhiều mối quan hệ trong ngành này. Anh ấy sẽ đi tìm khách hàng và vốn cho cháu ở Mỹ, cũng như tìm những sự giúp đố ở nội địa để cháu thực hiện công việc một cách cụ thể. ” Trần Chí Khiêm nói.
Lưu Tương Niên nghe anh nói vậy thì hỏi, “Cháu có biết ngành này tốn bao nhiêu vốn đầu tư không? Cháu có biết ngành này cần đến bao nhiêu công sức và tâm huyết hay không?”
“Cháu biết. ” Trần Chí Khiêm nói, “Đây không phải là ngành có thể kiếm tiền nhanh, nhưng có thể sinh ra lợi ích xã hội, có thể mang đến sự phát triển lâu dài cho thành phố này. Thậm chí, đợi đến ngày khoa học kỹ thuật trong nước phát triển thì Hồng Kông có thể trở thành thành phố đi đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật của Trung Quốc, trở thành thung lũng điện tử của phương Đông. ”
“Cháu nghĩ lý tưởng quá rồi. ” Lưu Tương Niên lắc đầu, chân thành khuyên anh, “Cháu còn chưa học cách đi mà đã đòi chạy. Đừng có đặt mục tiêu quá cao, nên đặt mục tiêu thực tế thôi. ”
“Ông em Tương Niên này, chú phải tin tưởng năng lực của bọn nhỏ chứ. Con bé Linh Linh sản xuất máy bay ở Đức, giờ đã bắt đầu bàn giao sử dụng rồi kia kìa. ” Ông chủ Kiều nói.
Ông nội Viên nở một nụ cười tinh quái với Lưu Tương Niên, ngay sau đó lại tỏ ra nghiêm nghị, “Chí Khiêm, lúc trước cụ của cháu cũng không chịu ở yên một chỗ mà đã coi đời sống nhân dân như trách nhiệm của mình, kiên quyết trở lại đây. Bà nội của cháu cũng thế, vậy nên mới có thể sản xuất ra bột mì, vận chuyển lương thực trong khói lửa chiến tranh. Cháu đúng là dòng dõi nhà họ Trần rồi, lòng nhiệt huyết đấy không trật đi đâu được. Nếu có chuyện gì cần ông nội giúp đỡ thì cứ nói nhé. ”