[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 170 - Chương 170: Rạn Nứt (1)

Chương 170: Rạn Nứt (1)
Nhìn Phàn Kỳ ngủ say trên giường, hôm nay ánh mặt trời không gay gắt, chỉ chơi một ngày, tàn da trên đùi được che chắn trắng như tuyết, còn cánh tay đã bị phơi đỏ. Anh sờ sờ áo ngủ, còn chưa khô, chỉ có thể cầm áo thun cổ tròn cùng quần đùi đi tắm.


Tắm rửa xong vào phòng, anh nằm xuống, tắt đèn.


Phàn Kỳ trở mình, cánh tay đè lên người anh.


Tim Trần Chí Khiêm rung động, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không có cảm giác gì mà giờ lại đập liên hồi. Lúc trước anh đều mặc áo ngủ dài tay, hôm nay không có vải vóc ngăn cách, làn da hai người kề nhau, càng khiến anh khó ngủ hơn là, chân của cô cũng quấn lên. Vốn cho rằng nhịn một lát ngủ là sẽ ổn nhưng cảm nhận làn da trơn nhẵn của cô cọ xát lên người, đầu anh đã toát mồ hôi.


Trần Chí Khiêm bật đèn rời giường, đi đến máy sấy sờ sờ, bộ đồ ngủ dài tay đã được giặt từ sớm và sấy khô ráo. Anh cam chịu mặc vào, nằm xuống, cô lại quấn lên. Cách lớp vải khiến anh không còn khó chịu như ban nãy, cảm giác này mới đúng.


Nhưng lúc này Trần Chí Khiêm lại cảm thấy thiếu cái gì đó…


Ngay khi vừa thức dậy, Phàn Kỳ đã vội chạy đi xem con cá heo nhồi bông vừa mua ngày hôm qua.


"Vẫn chưa khô nữa sao?" Cô thất vọng lẩm bẩm, lập tức bật máy sấy lên, tiếp tục sấy cho chú cá của mình.


"Đi thôi! Chạy bộ buổi sáng với tôi nào!" Trần Chí Khiêm tách một người một cá ra. " Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi gấu bông"Phàn Kỳ như chợt nhớ đến điều gì đó, cô bật cười: "Tôi phát hiện ra hình như tôi là người có mới nới cũ. ”


“Hả?"


"Tối qua tôi nằm mơ, không biết tại sao con cá heo bự của tôi đột nhiên trụi sạch lông? Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi chợt nhớ ra là mình cũng có một chú cá heo bông, cá heo dưới biển không có lông mà, đúng không?”


“Em đang nói lung tung gì vậy?" Trần Chí Khiêm không còn gì để nói, quay người bước vào thang máy. Phàn Kỳ cũng bước vào, nắm lấy cánh tay anh. Trần Chí Khiêm cảm nhận được tiếp xúc nơi da thịt, có chút giống với cảm giác tối qua, anh chợt hiểu ra "không có lông" mà Phàn Kỳ nói có ý gì.


Tay cô vẫn còn để lên tay anh, cộng với cảm giác tối qua, Trần Chí Khiêm lập tức quay đầu đi chỗ khác, tránh để Phàn Kỳ thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cửa thang máy vừa mở ra, anh nhanh chóng chạy ra ngoài khiến Phàn Kỳ vội vàng đuổi theo: “Trần Chí Khiêm, đợi tôi với!”Đầu óc người này chắc chắn là có vấn đề, đột nhiên chạy nhanh như vậy, làm cô phải đuổi theo. Phát hiện tốc độ người kia vẫn không giảm, Phàn Kỳ nổi giận đứng lại, ngồi bệt xuống đất, mặc cho ai kia tiếp tục chạy với bộ não hỏng.


Trần Chí Khiêm nhận ra rằng không có ai chạy theo sau mình, anh quay lại hỏi: "Sao em không chạy nữa?”Không muốn nói chuyện với anh, Phàn Kỳ tiếp tục ngồi, bộ dạng có chết cũng không đứng dậy. " Muốn uống sữa đậu nành mặn không?" Trần Chí Khiêm cúi người hỏi cô.


Phàn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ gì đó rồi đứng dậy, Trần Chí Khiêm bước lên phía trước: "Chạy đi!”


“Sữa đậu nành làm gì có muối?!”


“Thử là biết, mau chạy đi. "


Phàn Kỳ không còn cách nào khác, cô đành tiếp tục chạy về phía trước, Trần Chí Khiêm thậm chí còn cười nhạo cô:"Phàn Kỳ, em có biết nhìn em bây giờ giống gì không?”


“Gì?"


"Trước kia, mẹ từng gửi tôi về nhà bà ngoại ở Sùng Minh, em nhớ không?”Gia đình của mẹ Phàn ở trên đảo, những ngày khó khăn nhất, bà lén gửi Trần Chí Khiêm về nhà mẹ đẻ. Tuy Sùng Minh thuộc Thượng Hải, nhưng phải di chuyển bằng phà nên đi lại thông được thuận tiện cho lắm. Người dân trên đảo ai cũng chất phác thật thà, họ chỉ biết rằng Trần Chí Khiêm là con trai thứ hai của gia đình chị ba, ai ngờ thằng bé đó lại là con của một gia đình giàu có. Sau khi trải qua những tháng năm khổ cực, ở chung với bà ngoại và anh chị em họ, cùng nhau mò cua bắt ốc, anh đã học được tiếng địa phương nơi đây.

Bình Luận (0)
Comment