[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 177 - Chương 177: Nghi Ngờ Có Thai (1)

Chương 177: Nghi Ngờ Có Thai (1)
Ông cụ chẳng hề phát hiện ra ở trước cửa phòng làm việc , cháu ngoại đang lặng lẽ quay người rời đi. Phùng Học Minh nghe thấy câu nói của ông ngoại: "Chỉ cần là thứ mà cháu muốn, chỉ cần là món mà ông có, có thứ gì mà ông sẽ không cho cháu cơ chứ?"


Đây chính là sự khác nhau giữa cháu ngoại và cháu nội. Bao nhiêu năm qua, anh ta đều nghe theo mọi sự sắp xếp của ông ngoại. Anh ta tự cho là sự nghiệp của bản thân là nổi trội hơn cả trong số những người bạn cùng trang lứa ở Hồng Kông. Cuối cùng, ông ngoại vẫn muốn dành toàn bộ mọi thứ cho cháu nội của mình.


Phùng Học Minh bước ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Hòa, anh ta ngửa đầu nhìn lên tòa cao ốc này. Ở trong mắt của ông ngoại, bản thân anh ta chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, một cái lốp xe dự phòng mà thôi!


Sau khi đóng sàn vào buổi chiều, Phàn Kỳ đứng dưới lầu bên đường đợi xe của Trần Chí Khiêm, bọn họ định đi ăn đồ ăn của Đức.


Đợi khoảng mười phút, xe Trần Chí Khiêm tới, Phàn Kỳ lên xe. Tiết trời hôm nay rất nóng, anh bật điều hòa lên, vì vào giờ cao điểm nên còn hơi tắc đường, thế là cả hai cùng bị nhốt trong khoang xe bịt kín.


Trên đài phát thanh đang nói về thị trường chứng khoán, nội dung chủ yếu là về chuyện Islay Electronics đã khiến toàn bộ cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử giảm xuống, chẳng qua sau đó các cổ phiếu có liên quan khác lại tăng lên, tuy vậy nhưng khả năng Islay Electronics muốn phục hồi lại là rất thấp.


Thông thường cổ phiếu đầu cơ được nói như một câu chuyện, nhân vật chính trong truyện này đều đã phủi sạch, còn lý do nào để tăng lên? Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hòa, một tập đoàn kinh doanh bất động sản và khách sạn như vậy mà lại muốn có một xưởng điện tử thua lỗ từ năm này qua năm khác ư?


Hôm qua, các nhà phân tích chứng khoán còn khen ngợi cổ phiếu này trong tương lai có tăng gấp mười lần, hai mươi lần đều không phải là vấn đề, thế mà hôm nay đã nói đống cổ phiếu này không đáng một đồng, chui từ đâu tới thì cũng sẽ trở về nơi bắt đầu.


Lúc này nơi nào cũng kẹt cứng, sau hai mươi phút lái xe, cuối cùng cũng tới nhà hàng Đức, bên cạnh còn có một trung tâm mua sắm lớn, Trần Chí Khiêm đỗ xe ngay trong trung tâm mua sắm. Hai người phải đi thêm một đoạn mới tới nhà hàng Đức, vị trí của nhà hàng thật đúng là không tồi, ngồi bên cửa sổ còn có thể ngắm được cảnh biển và hoàng hôn. Phong cách trang trí bên trong cũng rất trang nhã, suy cho cùng số lần Phàn Kỳ đi Châu Âu cũng không ít, thế nhưng cô vẫn khá mơ hồ về sự khác biệt trong từng phong cách của mỗi quốc gia, cảm giác vẫn rất chân thật.


“Em muốn ăn gì?”


“Giò heo quay, lạp xưởng nhé?” Đối với đồ ăn Đức, Phàn Kỳ chỉ biết mỗi hai món này.


“Có muốn ăn thử tiết canh không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.


“Có thể. ”Trần Chí Khiêm gọi đồ ăn, hỏi tiếp: “Còn món tráng miệng thì em muốn ăn gì?”


“Bánh Tiamisu có độ cồn cao là cái gì vậy?”


“Thưa cô, chính là bánh ngọt có khá nhiều rượu Rum đấy ạ. ” Người phục vụ trả lời, Phàn Kỳ cảm thấy rất hứng thú: “Tôi ăn cái này. Trần Chí Khiêm, anh lái xe, anh có muốn ăn món tráng miệng không có cồn không?”


“Tôi không ăn đồ ngọt. ” Trần Chí Khiêm nói. Chờ món chính được dọn lên, cái dĩa thịt nguội kia vô cùng hấp dẫn người, bên trên bày mấy miếng giò đã được cắt ra, còn hai miếng sườn heo, đủ loại lạp xưởng, dưa chua lót dưới đáy. Da giò được nướng đến vừa vàng vừa giòn, cắn vào có vị béo ngậy, nuốt xuống bụng càng khiến người thấy thỏa mãn.


Khác biệt hoàn toàn với cách ăn uống thỏa thích của bản thân cô, cách ăn của Trần Chí Khiêm vô cùng thong thả ung dung, cọng hương vị tao nhã được anh đắn đo vô cùng chính xác.

Bình Luận (0)
Comment