[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 179 - Chương 179: Nghi Ngờ Có Thai (3)

Chương 179: Nghi Ngờ Có Thai (3)
Ông chủ Lâm không được đáp lại thì có hơi xấu hổ, chẳng qua nụ cười trên mặt ông ta chưa hề bớt đi, sau lại nhìn qua Phàn Kỳ, ánh mắt kia du vẫn là như vậy du, sắc mị mị nhưng thật ra thu liễm một ít, ông ta ha ha cười: “Chú em Trần này, xem ra sắp có chuyện tốt nhỉ, vị nhà có tin mừng rồi sao? Đến lúc đó , đồ chơi của mấy đứa nhỏ tôi sẽ bao hết. ” Phàn Kỳ cúi đầu nhìn bụng mình. Đây được gọi là có tin mừng đấy hả? Con mắt đậu xanh của con rùa già này thật đúng là tốt mà.


“Tôi và ông chủ Lâm chỉ mới gặp nhau lần đầu, phần quà cáp này tôi không dám nhận. ” Trần Chí Khiêm cũng không làm sáng tỏ tin đồn mà chỉ thẳng thừng từ chối.


Khuôn mặt rửng mỡ của ông chủ Lâm run lên, nói: “Chú em à! Tôi đang muốn đến tìm cậu đây, tôi đã mua qua một cái máy điều khiển trò chơi điện tử của cậu rồi, đúng là không thể phân cao thấp với sản phẩm của Nhật Bản, hơn nữa trò chơi các cậu phát hành ra chơi rất hay đấy. Hay chúng ta tìm thời gian nào đó cùng nhau ngồi uống trà, tán gẫu đôi câu về đại lý máy trò chơi của cậu nhé. Tôi nói thật với cậu, đừng nhìn Thế giới đồ chơi mặc dù lớn tuổi hơn chúng ta, nhưng xét về khả năng tiêu thụ thì, thật sự kém nhiều lắm. ”


Ai lại muốn xưng huynh gọi đệ với con rùa đen cụt cổ này chứ? Phàn Kỳ không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này với ông chủ Lâm, cô đơn giản đặt tay lên bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Chí Khiêm: “Chồng ơi, em có hơi mệt mỏi. ”


“Được rồi. ” Sau khi Trần Chí Khiêm đáp lại Phàn Kỳ, anh nói với ông chủ Lâm: “Ông chủ Lâm, thật ngại quá, vị nhà tôi thấy mệt rồi. ”


“Vậy, hôm khác tôi lại tới chào hỏi vậy. ” Ông chủ Lâm nói.


“Sắp tới chỗ chúng tôi bề bộn nhiều việc, hay là chờ một thời gian nữa nhé? Hai tháng sau, bọn tôi sẽ dọn văn phòng tới đây, đến lúc đó chúng ta lại bàn kỹ hơn được không?” Trần Chí Khiêm uyển chuyển từ chối ý muốn thăm hỏi của ông ta.


Anh dẫn Phàn Kỳ bước ra khỏi cửa hàng, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ích Hòa, bọn họ bước vào Thế giới đồ chơi bên góc đối diện.


“Tên Lâm Ích Hòa này có phải bị bệnh tâm thần không vậy?” Phàn Kỳ vừa bước vào Thế giới đồ chơi lại bắt đầu lẩm bẩm. Trần Chí Khiêm bước theo sau cô: “Nhưng không phải em còn thừa nhận à?”


“Đi giải thích với cái đầu heo đó sao? Tôi đâu có rảnh!” Phàn Kỳ hướng trong dạo đi. Trần Chí Khiêm cười hỏi: “Buổi sáng cũng là lười giải thích sao?”


Phàn Kỳ có hơi không thích ứng kịp, Trần Chí Khiêm nhắc nhở: “Em đã nói gì với Hứa Diệu Nhi?”Thật là, cái hay không nói, lại nói cái dở? Vậy mà anh còn nhắc lại. Phàn Kỳ lúng túng, xấu hổ đến mức hai má nóng lên, chỉ có thể cúi đầu nói: “Cô ta nói thông tin về Islay Electronics là do tôi nghe ngóng được từ chỗ anh, cho nên tôi để cho cô ta tận mắt chứng kiến sự thật ở trên giải thi đấu là thế nào thôi!”


Trần Chí Khiêm không chọc ghẹo cô nữa mà nhìn về phía trước: “Đằng trước có thú nhồi bông đấy, đến xem một chút không?”Theo tầm mắt của anh, trên giá phía trước đặt một loạt chú gấu Phác Phác vàng nhạt, lớn lớn bé bé, ngồi hay đứng đều có, Phàn Kỳ không rời mắt được. Đây là Phác Phác của cô đấy ư! Thật sự là quá đáng yêu, thật muốn lấy hết luôn!


Trần Chí Khiêm thầm than một tiếng: “Vậy mua một cái nhé? Không được đặt lên giường. ”


“Ừm ừm. ” Phàn Kỳ không ngừng gật đầu, Phác Phác là thứ cô yêu nhất, những thứ khác có thể bỏ qua một bên. Nhưng cô phải chọn thế nào đây?


“Anh nói xem con nào đẹp?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm không biết cái nào là đẹp, chỉ dựa theo kích thước lớn nhỏ, anh cầm một con gấu Phác Phác có chiều cao khoảng ba mươi centimet đang ngồi rồi nhét vào tay cô: “Cái này?”


Cô ôm con gấu Phác Phác nọ lên: “Tao cũng cảm thấy mày đáng yêu nhất. Cùng chị về nhà nhé!”

Bình Luận (0)
Comment