Chương 181: Nghi Ngờ Có Thai (5)
Đúng rồi, bản thân cô cũng rất thích cách phục vụ của một cửa hàng nội thất Bắc Âu, nhân viên ở đấy sẽ không luôn đi theo bên người bạn, khách hàng cũng có thể tận hưởng cảm giác tự do đi dạo ở nơi đó, nhưng bạn cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ, có một số thước dây treo bên cạnh một số đồ trang trí không đều để bạn đo đạc kích thước, giấy và bút luôn sẵn sàng để có thể lấy dùng. Phàn Kỳ nhớ lại phong cách của cửa hàng nọ rồi nói với Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm, tôi nghĩ loại dịch vụ tốt nhất là loại mà chi tiết ở khắp mọi nơi, không theo công danh lợi lộc , cũng không phải phục vụ gây phiền. ”
“Nói như thế nào?”
Phàn Kỳ bắt đầu tưởng tượng: “Không phải họ được Disney ủy quyền sao? Vậy thì để Phác Phác đứng ở cửa hoặc bay lên cao đón khách và giao lưu với mấy bạn nhỏ. Nhưng sau khi khách hàng vào thì không cần người theo sát họ, bên trong bày trí thành một sân chơi nho nhỏ dành cho trẻ em, có cầu trượt, ngựa gỗ, mấy món đồ chơi linh tinh khác, ngoài ra có thể đặt các băng ghế xung quanh để trẻ có thể chơi trong chốc lát. . . ”
“Ý tưởng này được đấy. ”
Nói xong, Phàn Kỳ than một tiếng: “Nhưng ý tưởng của tôi chưa chắc khiến ông chủ Phó nghe lọt vào tai. ”
Phàn Kỳ đang vuốt Phác Phác, Trần Chí Khiêm duỗi tay xoa đầu cô: “Lúc nói chuyện với ông chủ Phó, có thể nói phương thức phục vụ nịnh nọt trong Thế giới trẻ em rất không tốt. Phục vụ ở khắp mọi nơi, rồi để khách hàng tự do thoải mái mới là phục vụ tốt. Độ tiếp thu của nhân viên quản lý bọn họ cao, chúng ta hãy cố gắng thử khai thông một chút, dù sao thì Thế giới đồ chơi cũng là nhà phân phối đồ chơi lớn nhất trong thành phố này. ”
“Ừm, tâm sự với bọn họ vậy. ”
Buổi tối đường không còn tắc nữa, một đường hầm cứ thế chạy thẳng, rất nhanh đã về đến nhà, sau khi Phàn Kỳ bước vào cửa đã gấp không chờ nổi mà bóc hộp búp bê nhỏ ra, đặt những chú gấu Phác Phác bằng nhựa ngồi thành một hàng trên bàn, sau đó ôm con gấu Phác Phác bằng nhung đi tắm, tắm xong cho Phác Phác, cô mới đi tắm rửa.
Đợi đến khi cô ra, Trần Chí Khiêm đang dùng cồn sát trùng cho mấy con búp bê: “Được rồi, đặt lên bệ cửa sổ đi!”
“Anh đây được gọi là mắc ‘bệnh sạch sẽ’ đấy. ” Phàn Kỳ ôm một lượt sáu con búp bê vào phòng, đặt lên bệ cửa sổ.
Một hàng búp bê được đặt lên, trong không khí thoang thoảng hương cồn nhàn nhạt. Nói anh có mắc bệnh ở sạch, nhưng khi cô dùng cái muỗng mình đã ăn kem múc cho anh miếng kem anh cũng ăn, vậy anh không có sao? Mấy con búp bê này còn phải dùng cồn lau, vậy gấu bông cô nhất định phải rửa sạch sẽ mới có thể đặt lên giường. Lúc Trần Chí Khiêm đi vào thì thấy cô ôm cá heo mới mua hôm qua trong tay ngồi quỳ trên giường, đưa lưng về phía anh, bất động nhìn về mấy con búp bê trên bệ cửa sổ.
Bàn chân hướng ra bên ngoài, Trần Chí Khiêm nhìn bàn chân trắng nõn của cô rồi lấy ngón tay út gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô. Và cứ như ấn xuống một cái nút, Phàn Kỳ lập tức nhảy dựng lên, tức giận đến mức đập con cá heo trong tay vào đầu Trần Chí Khiêm: “Trần Chí Khiêm!”
Phàn Kỳ duỗi tay muốn đánh người nhưng Trần Chí Khiêm lại ngưỡng người ra sau, Phàn Kỳ chụp phải không khí ngã ra khỏi giường, một tay Trần Chí Khiêm đỡ lấy cô, còn cười đến vui vẻ. Từ khi bắt đầu có ký ức, kinh nghiệm được người ôm của Phàn Kỳ còn chưa mấy lần, nhưng đột nhiên được một người đàn ông trẻ tuổi ôm như vậy, lại còn là cái ôm chặt vào lòng, mặc dù người đàn ông này và nguyên chủ là anh em nuôi nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Người nọ còn mang theo giọng điệu cưng chiều xen lẫn chê cười mà nói: “Bất cẩn vậy sao?”Nếu anh không bước tới gãi bàn chân cô, cô sẽ như vậy ư?