Chương 184: Có Hơi Đau (1)
Trời ạ! Phàn Kỳ, người chưa bao giờ gặp phải những vấn đề này lại đột nhiên bắt gặp phải, nhất là khi chạy sẽ càng đau không chịu nổi, cô không thể chạy được nữa, lấy tay che tại ngực. Trần Chí Khiêm quay đầu lại thì thấy Phàn Kỳ đang cúi đầu đè ngực với vẻ mặt khó chịu, anh hoảng sợ và chạy tới: “Em sao vậy?”
“Đau ở đây sao?”
Thấy Phàn Kỳ nói ngực đau, bây giờ chạy về lái xe cũng không kịp nữa, anh vội vàng định ra cản chiếc xe đang chạy ngang qua lại nhưng đã bị Phàn Kỳ gọi lại: “Anh làm gì vậy?”
“Ngực đau thì nên đi gặp bác sĩ ngay. ” Trần Chí Khiêm nói.
“Không phải loại đau ngực đó. ” Phàn Kỳ biết anh hiểu lầm, cho rằng mình bị đau ngực như vậy nên đỏ mặt giải thích. Trần Chí Khiêm nghe xong, trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút, đi tới hỏi: “Đau như thế nào??”
“Tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt. Ngày hôm qua nói căng bụng, chắc cũng vì chuyện này. “ Phàn Kỳ giải thích: “Tôi sẽ bị trướng bụng. ”
Cùng một người đàn ông giải thích vấn đề này? Quên đi, mình không nên thấy xấu hổ gì khi có kinh nguyệt, đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường.
Phàn Kỳ nói: “Vì vậy, tôi không sao cả, chỉ cần không vận động là được. ”Nghe cô giải thích như vậy, Trần Chí Khiêm nói: “Vậy về thôi!”
Hai người cùng nhau quay về, Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Trước đây cũng như vậy à?”Phàn Kỳ muốn lắc đầu, sau lại gật đầu: “Vẫn luôn như vậy. ”
“Chưa đi khám bác sĩ sao?”
“Là con gái thì đều như vậy mà nhỉ?” Đây là ký ức của nguyên chủ nói cho cô biết, nhưng Phàn Kỳ biết không phải phụ nữ nào cũng đều bị như vậy, ít nhất kiếp trước cô không bị thế này, nên cô chỉ có thể trả lời thế.
Đợi thêm một hồi rồi phải tìm một bác sĩ Đông y đáng tin cậy đi điều trị một chút mới được. Nhưng đáng tiếc, bây giờ chắc là sẽ không có những dịch vụ y tế cao cấp với tài nguyên dồi dào đâu đúng không? Cũng không biết phải đi đâu tìm mấy bác sĩ Đông y đáng tin cậy ở Hồng Kông nữa. Khi hai người trở về nhà, cháo trong nồi đã sôi trước khi bọn họ rời khỏi nhà, Trần Chí Khiêm bước tới bật lửa lên, chuẩn bị luộc hai cái trứng thì chợt nghĩ đến một chuyện, anh nói: “Phàn Kỳ, em còn chịu được không?”
“Nếu không chạy thì kỳ thật cũng không sao, không quá đau. ”
“Vậy em tới luộc trứng nhé. ” Trần Chí Khiêm nói.
Phàn Kỳ tiếp nhận nồi, Trần Chí Khiêm đi cầm ống nghe bắt đầu quay số, rất nhanh điện thoại đã được thông: “Ba, mẹ Mỗ đâu?”Đối diện ba Trần gọi tới mẹ nó, Trần Chí Khiêm hỏi: “Mẹ Mỗ, trước khi Kỳ Kỳ tới kỳ kinh nguyệt đều bị bụng trướng, ngực đau, bây giờ phải làm sao ạ?”
Phàn Kỳ nghe thấy anh nói chuyện, cô xoay người, anh. . . Đúng rồi! Mẹ anh là bác sĩ phụ khoa mà.
Trần Chí Khiêm che ống nghe tại: “Em đợi một lát nữa rồi tuộc trứng, qua đây trước đi. ” Phàn Kỳ tắt bếp bước tới, Trần Chí Khiêm đưa ống nghe cho cô, Phàn Kỳ gọi một tiếng: “Mẹ Mỗ. ” Điện thoại đối diện Tiết Hiểu Tĩnh bắt đầu cẩn thận hỏi bệnh trạng của Phàn Kỳ, bao gồm tay, chân, cảm giác, màu sắc kinh nguyệt, Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, càng nghĩ càng sợ hãi, ngực đau còn chưa hết, khi kỳ kinh nguyệt của nguyên chủ tới, cơn đau y như bị Dung ma ma dùng cây tử vi châm vào người, luôn phải dùng thuốc giảm đau.
Sau khi Phàn Kỳ trả lời xong, rất nhanh trán đã đổ mồ hôi, cái này ai có thể chịu được?
Tiết Hiểu Tĩnh đầu bên kia hỏi cô tiếp: “Lúc con sờ ngực, có phát hiện có cục u nào hay không?”
“Con không biết sờ lắm. ” Phàn Kỳ trả lời, làm gì có ai không có chuyện gì tự nhiên sờ ngực mình, nhiều nhất cũng là lúc tắm rửa, xoa bóp kỹ càng chút thôi.
“Con đưa điện thoại cho A Khiêm đi. ” Tiết Hiểu Tĩnh nói.
“A Khiêm, mẹ Mỗ gọi anh. ” Phàn Kỳ không biết Tiết Hiểu Tĩnh gọi Trần Chí Khiêm để làm gì?
Trần Chí Khiêm tiếp nhận điện thoại, Tiết Hiểu Tĩnh đầu bên kia hỏi: “Lúc con sờ cục cưng, có phát hiện ngực của con bé có khối u nào không?”