[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 188 - Chương 188: Có Hơi Đau (5)

Chương 188: Có Hơi Đau (5)
“Không đúng, bọn họ nói anh ta cái gì cũng không có sao? Cái tòa Thiên Hòa này từ trước tới nay chồng tôi cũng đâu muốn, dù sao Lưu Tương Niên cũng sẽ không giao công ty cho người khác, anh ta vẫn là người thừa kế hợp pháp. Tôi nói, từ đầu tới cuối hình như đâu có chút liên quan nào tới anh đâu nhỉ?” Phàn Kỳ vừa nghe mấy lời này, vốn bà dì của cô sắp tới, ngực trướng đau, nghe được mấy lời này càng tửa giận càng dâng cao: “Anh diễn nhiều như vậy, sao lại không đi đóng phim đi? Tôi nói cho anh biết, sau này đừng có nói chúng tôi với anh ta nữa, nếu không tôi mắng anh chung luôn. ” Liêu Nhã Triết rụt đầu.


Đề tài đã bị anh ta đánh cho lệch hướng, Phàn Kỳ cũng quên mất suy nghĩ lại sao Trần Chí Khiêm lại biết Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan từng có một khúc chuyện xưa như vậy, cô ra lệnh kiểm tra cổ phiếu, dựa theo cuộc thảo luận báo cáo cuối ngày vào hôm qua và hướng đi trước trong cuộc họp ngày hôm nay, phải quyết định hành động, cô nói:


Bị anh oai đề tài, Phàn Kỳ cũng liền quên mất nghĩ lại Trần Chí Khiêm như thế nào biết Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan đã từng có một đoạn chuyện cũ, đánh mệnh lệnh tra cổ phiếu, dựa theo ngày hôm qua báo cáo cuối ngày thảo luận cùng hôm nay bàn trước hội nghị phương hướng, muốn quyết định thao tác, cô nói: “Hoa Đạt đã bắt đầu bán ra. ”


“Bây giờ mà ra sẽ mệt. ”


“Hướng gió hôm nay không đúng, toàn bộ thị trường đã chạm ngưỡng kháng cự chỉ với số vốn ít ỏi này, dự đoán ban đầu của chúng ta là bứt phá, nhưng thị trường không phối hợp, chúng ta chỉ có thể tháo chạy. ” Phàn Kỳ nói.


Liêu Nhã Triết gật đầu: “Vậy tôi tăng thêm hai điểm trước, thu hút nhiều hơn, sau đó bán ra được không?”


“Có thể. ”


Liêu Kế Khánh đi tới và nói với Phàn Kỳ: “Tôi liên lạc với cô ấy rồi, cô ấy rất có hứng thú, cô hỏi chồng mình khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. ”


Trong đại sảnh giao dịch luôn rộn ràng âm thanh, Phàn Kỳ nói: “Tôi xin đi ra gọi điện thoại nhé. ”Cô chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, ông xem vận tải Danh Dương này đi, nó là vận tải nội địa đấy. ”Ngoài việc xem và chú ý các cổ phiếu cốt lõi ở ngoài ra, Phàn Kỳ còn phát hiện một mảng khác có dấu hiệu khởi động.


Nếu còn ở kiếp trước, đống cổ phiếu đó có rất ít người xào, không ngoài sức tưởng tượng gì, nhưng bây giờ thì khác, muốn vận chuyển lương thực nội địa từ Hắc Long Giang đến Quảng Châu, vận chuyển bằng đường bộ vô cùng rườm rà, tỉnh nào cũng có trạm kiểm soát, còn phải cần có giấy tờ liên quan. Nhưng nếu nó được vận chuyển thẳng từ Hắc Long Giang đến Hồng Kông, từ Hồng Kông vận chuyển ngược về, trái lại thì sẽ thuận tiện hơn, thế nên một công ty cung cấp dịch vụ vận chuyển đường bộ từ Hồng Kông vào Đại Lục cũng trở nên nổi tiếng, đây cũng được coi như là đặc điểm của thời đại này. Liêu Kế Khánh nhìn cũng chưa nhìn đã nói: “Vé này không được, có quá nhiều tiền bị trói buộc, cô đi xem vận chuyển bằng đường bộ của Hoàng thị đi, 0415. ”


“Ok. ” Phàn Kỳ bước qua và mở 0415 trước. Vừa nhìn, cô đã có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người, nói: “Vẫn là ông Liêu thông minh hơn. ”Nghe Phàn Kỳ nói như vậy, một số tên môi giới nhỏ vểnh tai lên, Liêu Kế Khánh nói: “Đối với vận chuyển nội địa cũng vậy, lợi thế của nó là nằm rải rác, giao dịch nhỏ nhưng lại có động cơ khá tốt. ”


Một nhà môi giới chứng khoán trẻ tuổi ở bên cạnh nói: “Tiếng tăm của Hoàng thị kém hơn Danh Dương rất nhiều. ”Phàn Kỳ cười: “Không thể chỉ nhìn vào tỷ lệ thu nhập, bởi vì tiếng tăm của Danh Dương khá tốt nên nguồn vốn lớn tràn vào rất nhiều, những thứ đó đều có một bàn của đối thủ, nếu anh kéo, khi anh ta có lời rồi thì sẽ bắt đầu phá vỡ bàn. ”

Bình Luận (0)
Comment