Chương 190: Ôm Ấp Sấm Sét (1)
“Bằng cách này, em thử ước tính xem nếu ta mua lại khoảng 10-20 cổ phiếu của Ích Hòa trên thị trường thì số tiền tổn
phí là bao nhiêu và mất bao lâu. ”
Trần Chí Khiêm nói. Phàn Kỳ nhíu mày: “Anh có hứng thú với Ích Hòa sao? Anh muốn thu mua?”
Trần Chí Khiêm nói với cô: “Đợi lát nữa gặp mặt tôi sẽ nói kỹ và tỉ mỉ hơn cho em. Buổi chiều em trước làm một chút số liệu phân tích. Đợi tôi lái xe tới đón em cùng qua nhà hàng. ”
“Không cần, ông Liêu cũng đi, tôi đi chung xe với ông ấy là được rồi. ”
“Tôi tới đón em, không phải tôi còn có chuyện muốn nói với em sao?” Trần Chí Khiêm nói với cô.
“Được rồi. ” Phàn Kỳ cắt đứt điện thoại.
Buổi chiều, Phàn Kỳ ngoài việc mua cổ phiếu vận tải với Liêu Nhã Triết, cô bắt đầu tính toán làm thế nào để có được lợi nhuận và chi phí thấp nhất, và nếu việc mua lại thất bại, xác suất tiền bị kẹt lại là bao nhiêu.
Khi Phàn Kỳ tan sở đi xuống lầu, Trần Chí Khiêm đã đợi sẵn ở ngoài cửa, cô Hạng nói đùa: “Trong triệu người đàn ông chỉ có một người đàn ông như thế!”
Phàn Kỳ phớt lờ cô Hạng, bước nhanh tới và phàn nàn với Trần Chí Khiêm: “Tôi tự đi một mình chẳng phải rất ổn sao, anh đến đón tôi như vậy, không thấy phiền sao?”
Trần Chí Khiêm cười không nói, đưa cô đến bãi đậu xe trên một con đường, ngồi yên vị trên xe, anh đưa cho cô một cái túi: “Vừa hay, uống súp lúc bụng rỗng, rất dễ hấp thu. ”
“Hả?”Phàn Kỳ cúi đầu mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc cốc giữ nhiệt, khi cô mở nắp cốc giữ nhiệt ra, một mùi thuốc bắc thoảng ra.
Lúc này Phàn Kỳ mới nhớ tới việc sáng nay anh bảo để cô về nhà một mình là có ý gì? Thì ra buổi chiều anh chạy về hầm súp ư?“Mau uống đi! Uống xong lái xe đến đó, cũng đã hai mươi phút rồi, đến lúc đó em ăn những thứ khác cũng không sao. ”Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ bưng chiếc cốc lên mà sởn cả da gà, tự nhủ, nếu muốn tốt, thì uống một hơi cho xong.
Ồ? Không khó uống!Trần Chí Khiêm nhìn cô uống một hơi cạn sạch, đưa cho cô một chai nước: “Súc miệng đi. ”
“Không cần đâu, không cần đâu! Mùi vị khá ngon. ”
“Không đắng sao?”
“Có hơi đắng một chút, không đắng như cà phê. ” Phàn Kỳ đành hanh, “Còn có chút ngọt nữa chứ. ”
“Khẩu vị của em thật đặc biệt. ” Lúc Trần Chí Khiêm hầm súp, anh nếm thử thì phát hiện mùi thuốc khá nồng, anh còn lo cô kén chọn không dám uống.
“Rõ ràng là anh quá kén chọn thức ăn. " Phàn Kỳ tự cho rằng dạ dày của cô có thể dung nạp các hương vị toàn cầu. Cô lại nói người khác kén chọn thức ăn? Trần Chí Khiêm không tranh cãi với cô, lái xe, ra khỏi bãi đậu xe và hòa vào dòng xe cộ.
“Tôi tính toán rồi. Nếu thật sự là mua bán, có mấy lựa chọn. Một là trực tiếp mua trên thị trường. Nếu mua khoảng 20% quyền sở hữu cổ phiếu, cho dù công nghệ thao túng có tốt đến đâu, cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng. Còn có một điều là đấu thầu tiếp quản tiền mặt, chính là cách giống như Lưu Tương Niên thu mua Islay Electronics. Ưu điểm là bản thân Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa có một nền móng tốt, nó sẽ không như Islay Electronics, toàn dựa vào khái niệm để chống đỡ. Tin tức bất lợi sẽ không giáng một đòn chí mạng vào Ích Hòa . . . ” Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm về một số phương pháp thu mua một cách chi tiết, bao gồm cả chi phí vốn, “Nhưng có một vấn đề, nguồn lực của một người là có hạn, ngay cả với sự hỗ trợ tài chính của Dung Viễn, sau khi anh thu mua, lẽ nào anh còn muốn vận hành một Công ty thương mại? Máy điều khiển trò chơi điện tử anh đã đề cập trước đó đều không phải là ngành kinh doanh chính của anh, vậy sao anh còn kinh doanh? Đừng kéo dài chiến tuyến quá lâu.
“Đương nhiên là Thiên Thược sẽ không làm điều đó. ”
“Vậy anh muốn tôi làm phương án này làm gì?”