Chương 197: Liêu Kế Khánh Đặt Cược (1)
Đừng thấy lúc này Sở giao dịch chứng khoán mới thành lập chưa lâu, giá trị của toàn bộ thị trường chứng khoán Hồng Kông chưa nhiều, không thể so sánh với mấy chục năm sau, nhưng sự hỗn loạn trong giai đoạn Tứ Hội năm đó vẫn đang tiếp diễn, môi giới chứng khoán mọc lên như rừng, quy mô không lớn, số lượng lại nhiều . Cái gọi là trong miếu có nhiều tiểu yêu, trong ao lại có nhiều ba ba, đủ loại chuyện xấu lần lượt xảy ra, tranh đoạt giữa các nhà với nhau như cung đấu. Trường Hưng và Diêu Hoa được coi là xuất sắc nhất trong ngành, nhưng trong nhưng năm này, Trường Hưng đã được hưởng lợi từ việc nhà họ Hứa ở Nam Dương cũng gia nhập ngành tài chính Hồng Kông, nó có nhiều tài nguyên hơn Diêu Hoa và xu thế phát triển của nó mạnh hơn Diêu Hoa.
Khi khoảng cách ngày càng lớn, Hứa Hạt coi thường Thành Thiên của Liêu Kế Khánh, đặt tầm nhìn của mình vào những nhà đầu tư chứng khoán vừa và nhỏ, bất kể là vào những dịp trang trọng hay riêng tư, ông ta đều phát biểu rằng, các công ty môi giới cũng nên được tiến hành phân cấp giống như khách sạn, từ nhập môn đến cao cấp, thậm chí là cấp xa hoa, để cho mọi người mỗi người mỗi việc thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hai nhà này đặt cùng nhau, không quẹt thêm chút tia lửa thì không thể biện minh được?
Sau khi kết thúc việc tính toán và báo cáo cuối ngày vào thứ Sáu, Phàn Kỳ và Liêu Kế Khánh ăn nhẹ rồi cùng nhau đến tòa nhà Viên Thị, tòa nhà họ bước vào hôm nay là tòa nhà bên cạnh, chính là tòa nhà Đài phát thanh truyền hình Vĩnh Tân.
Kể từ lần cuối cùng Trần Chí Khiêm đưa cô đến đây, Phàn Kỳ đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý khi cô bước vào tòa nhà.
Cô đang đứng ở cửa thang máy thì nghe thấy một giọng nói: “Kỳ Kỳ!”
Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn, thì ra là Phương Gia Mẫn, người có quan hệ mật thiết với Lâm Ích Hòa, Phương Gia Mẫn này là ứng cử viên đầu tiên cho cương vị bà Lâm, vượt qua cả Nhạc Vận Vy, người đã sinh cho Lâm Ích Hòa một đứa con trai và một đứa con gái.
Phương Gia Mẫn và cô quen biết nhau ở đại lục, từng đóng phim cùng nhau, sau khi đến thành phố Hồng Kông, ban đầu họ là người đại diện, nhưng sau khi Phương Gia Mẫn dựa vào những nỗ lực của bản thân để leo lên cao, cô ta đã nhiều lần khuyên nhủ cô đừng nên quá bảo thủ, lẽ nào lại muốn cả đời sống trong nghèo đói đến chết hay sao? Khoe khoang túi xách và trang sức của cô ta trước mặt cô. Nhưng cho dù điều kiện bản thân của cô có tốt đến đâu, đều vẫn bị Trần Chí Khiêm kiểm soát, không thể nổi tiếng được. Khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn, nhìn thấy Phương Gia Mẫn trước đây không bằng mình, nay quần vàng áo bạc, đã trở thành nữ chính, còn mình thì vẫn đang đóng vai phụ, hai người đương nhiên dần dần xa cách, mỗi lần gặp nhau, nhiều nhất họ cũng chỉ gật đầu mỉm cười rồi thôi.
Vì quan hệ không thân thiết, Phàn Kỳ gật đầu với cô ta cho qua chuyện. Không biết hôm nay Phương Gia Mẫn này có uống nhầm thuốc gì hay không, lại đi về phía họ với một nụ cười nhiệt tình thường trực trên môi.
Thấy vậy, Liêu Kế Khánh nói với cô ta: “Tôi muốn tìm anh Siêu nói một vài chuyện, có cô ở đây thì tốt quá, đến phòng làm việc của ông Thang ở tầng sáu?”
“Được. ”
Phương Gia Mẫn nhiệt tình chạy lại nắm tay cô: “Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp! Cô có khỏe không?”Đã đến đây lâu như vậy, cô đã hiểu rõ nơi này, thời đại này, suy nghĩ của những người trong ngành, hơn nữa kiếp trước cô cũng có một đám thân nhân như vậy, cô không có quyền đánh giá cuộc sống của người khác, chỉ có thể kính trọng nhưng không thể gần gũi.
“Rất khỏe. ”Phương Gia Mẫn nói một cách tầm phào: “Chắc chắn là rất tốt, nhưng tôi nghe nói bởi vì cô mà Uông Thiếu Dương bị đuổi khỏi Hồng Kông, Thái Gia Đống cũng bị sa thải khỏi công ty rồi. ”