Chương 200: Liêu Kế Khánh Đặt Cược (4)
Một cuộc điện thoại được gọi đến, sau một hồi nói chuyện, người này mới hỏi: “Vậy Phàn Kỳ đến đây làm gì? Cô ấy ngồi đây làm bình hoa sao?” Vừa dứt lời, chủ đề đã chuyển sang Phàn Kỳ, Phàn Kỳ mỉm cười: “Tôi ủng hộ quan điểm của ông Liêu, các nguồn vốn của địa phương và các tổ chức nước ngoài sẽ đổ vào Hồng Kông, cổ phiếu bất động sản sẽ là cổ phiếu chủ lực có thể được đầu cơ nhiều lần trong tương lai , nếu anh cho rằng bản thân không có khả năng đó, vậy thì hãy mua vào cổ phiếu bất động sản ngay bây giờ và chờ xem kết quả vào cuối năm. ”
“Cô nói cứ y như là thật vậy. ”
“Anh xem này, tôi đã bày tỏ quan điểm của mình, nhưng anh lại không tin, vậy thì thà tôi ngồi đây làm bình hoa còn hơn. Đúng không nào?” Phàn Kỳ nói lý.
“Đúng! Nhưng tôi cho rằng, có thể đưa cô đến đây, đủ chứng minh Diêu Hoa thật sự không đủ chuyên nghiệp. ”
Nghe những gì khán giả nói, Hứa Diệu Nhi liếc nhìn Phàn Kỳ và mỉm cười khinh bỉ.
“Thưa anh, tôi đã được cấp chứng chỉ môi giới chứng khoán, tôi đã có tư cách hành nghề. Sao anh lại có thể nói rằng tôi không chuyên nghiệp?” Phàn Kỳ nhìn Liêu Kế Khánh rồi nói, “Ông Liêu, cuộc tranh luận ngày hôm nay sẽ là cuộc tranh luận không có kết quả, tất cả vẫn nên giao cho thị trường kiểm nghiệm, các vị khán giả vừa hay là nhân chứng. Chi bằng để anh Siêu chi hầu bao vào chương trình này, dựa vào quan điểm của ngày hôm nay, nữa năm sau nhìn lại, ai nói đúng thì tặng một giải sửa dỡ thành hay, ai nói sai thì tặng một giải to mồm vớ vẫn.
Phàn Kỳ đưa ánh mắt nhìn Liêu Kế Khánh, cho thấy cô là một người làm việc chuyên nghiệp.
Điện thoại bên ngoài trường quay vẫn chưa cúp máy, vị khán giả ấy nói: “Đề nghị hay đấy. ”
Tất nhiên, Thang Viễn Siêu sẵn sàng đồng ý vấn đề này, liền hỏi hai người họ: “Anh Hạt, Kế Khánh thế nào đây? Hai anh cũng được xem là cao thủ hàng đầu trong ngành môi giới chứng khoán Hồng Kông, có đồng ý đặt cược không nào?”Liêu Kế Khánh vui mừng: “Đương nhiên tôi sẵn sàng trả tiền cho quan điểm của mình!”Liêu Kế Khánh làm như thế, Hứa Hạt không thể không theo: “Được! Hẹn nữa năm sau sẽ rõ. ”Chương trình này kết thúc với việc cả hai ký kết một thỏa thuận.
Kết thúc chương trình, Phàn Kỳ lên xe của Liêu Kế Khánh, Liêu Kế Khánh là ông chủ lớn và có một tài xế chuyên nghiệp, Phàn Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu lại nói với Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, nếu thật sự lấy được giải thưởng to mồm vớ vẩn, thì cũng đừng trách tôi nhé!”
“Ha ha ha, nếu như tôi đoạt được giải to mồm vớ vẩn đó, thì tôi sẽ đặc biệt làm một cái cúp giải thưởng tin đồn cho cô. Cô đừng quên, vừa rồi cô đã bảo đảm rằng cổ phiếu bất động sản sẽ tăng vọt. ”
“Được thôi! Nếu ông giành được chiếc cúp sửa dỡ thành hay thì sao?” Phàn Kỳ hỏi. Liêu Kế Khánh nhìn cô: “Tôi sẽ đợi cô giành được giải thưởng lớn của “Ai là thần chứng khoán”. Trong ngành của chúng ta, dù sao cũng phải dựa vào kỹ năng thực sự để kiếm cơm, vì vậy cô cần phải giữ thể diện cho tôi. ”
Xe đã đến ngã tư trước cổng nhà họ, Phàn Kỳ xuống xe, dùng tay ra hiệu ok, cô nhất định phải giữ thể diện cho Liêu Kế Khánh. Phàn Kỳ thẳng lưng dậy thì nhìn thấy Trần Chí Khiêm đang ở phía sau lưng: “Sao anh biết tôi sẽ về đến?”
“Tôi xem mọi người ký thỏa thuận xong, liền biết em sắp về đến. Lên lầu đi!”
“Vâng!”
Phàn Kỳ đi theo anh vào thang máy, anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần shot, trên cánh tay có một vết bầm tím đã mấy ngày không mờ. Tự mình làm mới gọi là tàn nhẫn! Phàn Kỳ không dám nhìn nó. Trần Chí Khiêm nhìn ánh mắt cô chuyển từ vết bầm tím trên cánh tay anh chuyển xuống dưới đất, anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”