[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 212 - Chương 212: Tại Sao Lại Bắt Chước Người Xấu? (3)

Chương 212: Tại Sao Lại Bắt Chước Người Xấu? (3)
"Vả lại, A Viễn đều có nhà ở thung lũng Siticon và New York, sao có thiếu cái ăn được chứ?” “A Viễn có nhà ở cả New York vàm Thung lũng Silicon á?"


"Ông nội của anh ấy đã dạy ở Đại học C được 30 năm. Linh Linh, người yêu của A Viễn cũng đang học ở Đại học C, thế nên anh ấy mua nhà ở đó. Công ty của anh ấy ở New York, vậy nên anh ấy cũng mua bất động sản ở New York. Anh ấy cũng có bất động sản ở đây, chỉ là không đến đây thường xuyên thuôi. ”


"Thỏ khôn có ba hang!"


"Nếu như tính luôn ngôi nhà cũ ở Thượng Hải và nhà của ông bà anh ấy ở Bắc Kinh, thì tổng có năm căn. "


Được rồi! Người giàu mua bất động sản trên khắp thế giới là chuyện bình thường mà.


Trần Chí Khiêm đóng vali lại: "Nhớ kĩ này, sau khi hết hành kinh, mỗi ngày một gói, hầm chim bồ câu hoặc gà ác ăn liên tục bốn năm ngày nghe chưa. "


Phàn Kỳ gật đầu.


"Tôi không có ở đây, buổi sáng đừng chạy bộ, sáng sớm không an toàn, biết chưa?"


Phàn Kỳ tiếp tục gật đầu. "Còn nữa, cố gắng đừng ra ngoài sau tám giờ tối. ”


“Tôi biết. ” Phạm Kỳ gật đầu.


"Tôi mua hoành thánh Yến Bì để trong tủ lạnh cho em, em ăn sớm một chút không để lâu sẽ hỏng. ”


“Ừm ừm!”


“Còn có……"


Phàn Kỳ không biết tại sao có thể nặn ra một người đàn ông nói nhiều như vậy, ở kiếp trước không ai bên cạnh chăm sóc cô vẫn sống tốt mà. Cô nói: "Anh cứ yên tâm đi công tác đi. Anh chỉ cần lo tôi có béo lên không chứ đừng lo lắng tôi sẽ bị đói. ”


“Béo hơn cũng không sao, lúc về chúng ta đi tới phòng tập thể hình mở hai thẻ, tôi dẫn em đi rèn luyện cơ bắp. "Trần Chí Khiêm để tay lên rương hành lý rồi nói: "Tôi đi đây. "


Phàn Kỳ đưa anh ra đón taxi, sao người đàn ông này nói nhiều quá vậy? Trong sách ghi rõ là lạnh lùng, cao ngạo, cấm dục mà, nhưng sao trong hiện thực lại như bà mẹ chồng thế này? Cái gì anh cũng quản cô?Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là ném cả ba con búp bê lên giường, tối nay cô ngủ với chúng. Cả một cái giường lớn đều là địa bàn của cô, bên trái ôm gấu trắng lớn, Tiểu lam nằm trên gối với cô, đây là những ngày hạnh phúc nhất của cô! Cô vuốt ve cái đầu to của Phác Phác và xoa nhẹ Đại Bạch, chơi đến quên cả trời đất.


Sau khi nghịch chán, Phàn Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn những con gấu Phác Phác ngồi thành hàng trên bệ cửa sổ, đưa tay chạm vào từng con một, sau khi chạm một lúc, cô đưa tay chạm vào con búp bê bên cạnh gối, và thấy rằng nó hiển thị 8:20. Phàn Kỳ vén một góc rèm lên, một người đàn ông ở tòa nhà đối diện đang nằm hút thuốc trên cửa sổ, Phàn Kỳ tắt đèn trong phòng để cô và người đàn ông đối diện không nhìn thấy nhau. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có thể thấy những vì sao mờ nhạt trên bầu trời, ngoài những ngôi sao ra, những thứ có thể nhìn rõ hơn là những chiếc máy bay đang lượn vòng trên bầu trời chờ hạ cánh, hoặc những chiếc máy bay vừa mới cất cánh.


Cô nhìn từng chiếc máy bay đến và đi cho đến khi cô nhìn lại đồng hồ thì đã 8:42. Cô kéo rèm nằm xuống, nghiêng người ôm Phác Phác, không đúng! Hôm nay Trần Chí Khiêm không có ở nhà, cô không cần phải nghiêng người ngủ, cô có thể tự do tự tại rồi. Cô nằm ngửa, duỗi tay ra để bắt con gấu trắng lớn, chơi với con gấu trắng lớn một lúc rồi đến chạm vào con cá heo. Một giờ trôi qua, lại một giờ nữa trôi qua. Tại sao cô càng chơi càng tỉnh táo hơn thế này? Tại sao cô không buồn ngủ nữa?


Cô khuyên bảo bản thân, đây không phải là kiếp trước của cô, kiếp trước cô không thể vừa ngủ vừa chơi búp bê, ngày hôm sau cô chỉ cần thức dậy trước chín giờ là được, đầu bù tóc rối, răng không chải, khuôn mặt chưa rửa, cô ngồi trước máy tính xem hết các cuộc đấu giá, sau đó mới đi rửa mặt ăn sáng.

Bình Luận (0)
Comment