Chương 221: Mắng Lưu Tương Niên (5)
Phàn Kỳ suy nghĩ một lúc: "Tôi không sao, nhưng chắc ông cụ Lưu không ổn lắm. Phàn Kỳ thấy bên ngoài trời đã tối dần, cô thấy khá ngại khi để người ta canh ở ngoài cửa lâu như vậy. Cô nói: “Anh muốn ăn gì, tôi mời. ”
"Tâm trạng hôm nay của cô không tốt, ăn chút đồ đơn giản ở đây đi. "
“Được!” Hai người bước vào nhà hàng đồ ăn Nhật Bản.
Phàn Kỳ gọi một bát tonkotsu ramen, trong khi chờ mì, Liêu Nhã Triết không khỏi tò mò hỏi: "Ông ta tìm cô làm gì thế?"
"Ông ta biết chồng tôi đi công tác bên Mỹ nên muốn muốn phá tan nơi này của tôi, hy vọng tôi có thể chấp nhận căn nhà ông ta cho. Khi chồng tôi quay lại thì tất cả đã xong rồi. . . " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết, tên nhiều chuyện này, cô đoán tối nay chắc chắn anh ta sẽ nói với Phùng Học Minh cho xem.
Liêu Nhã Triết đập bàn cười khi nghe giải thích về ba ba già: "Trong tiếng Quảng Đông cũng có một từ chỉ cá nước, nhưng nó khác hoàn toàn. Ý chỉ một người hiền lành và ngu ngốc. "
Một kẻ ngốc dễ bị lừa? May thay là cô đã giải thích rõ ràng, chứ để Lưu Tương Niên hiểu lầm thì không hay lắm. Phàn Kỳ thầm khen mình thật thông minh.
Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Vậy rốt cuộc cô có mang thai không?"
"Tên nhiều chuyện nhà anh, mang cái đầu anh ý!”
“Không mang thai?” Liêu Nhã Triết xác nhận. "Nhảm nhí gì thế? Tôi còn trẻ, sao phải luẩn quẩn trong lòng muốn có con sớm chứ. " Phàn Kỳ nói xong, cô nhìn thấy một chiếc xe cứu thương tới cửa khách sạn qua cửa sổ thủy tinh.
Nhìn thấy vệ sĩ mặc đồ đen của Lưu Tương Niên khiêng cáng đi ra, Phàn Kỳ nói: "Không phải chứ? Dù sao ông ta cũng là ông trùm, sao sức chịu đựng sao lại kém như vậy?"Nhìn thấy cảnh này, Liêu Nhã Triết lập tức đứng dậy, mượn điện thoại từ nhà hàng để gọi điện thoại cho Phùng Học Minh. Khi anh ta quay lại, Phàn Kỳ đã ăn mì xong, có vẻ như cô ăn rất ngon.
“Anh nói với Phùng Học Minh chưa?” Phàn Kỳ hỏi anh ta. "Tôi chỉ nói ông ngoại của anh ta đã lên xe cứu thương, không nói chuyện cô chọc giận ông của anh ta. "Liêu Nhã Triết nói: "Bây giờ đã xảy ra loại chuyện này, Phùng Học Minh không thể yêu cầu cô đi quay quảng cáo nữa. Tôi đã nói với anh ta là lúc trước cô đã đồng ý với tôi đi quay quảng cáo rồi. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này thì thôi. Như vậy chúng ta vừa có thể diện lại vừa không ảnh hưởng đến cô. "Phàn Kỳ cúi đầu ăn hai thìa mì, cô ngẩng đầu nhìn Liêu Nhã Triết, phải làm sao với tên ngốc này đây? Anh ta rất trượng nghĩa, nằng nặc đòi chờ cô đi ra, rồi còn nhờ cô giúp Phùng Học Minh nữa. Trời ơi! Tính cách của người này là như vậy sao?
Phàn Kỳ đành phải nói: "Tùy anh! Chỉ cần anh ta không sợ bị ông ngoại nhìn thấy rồi lại chọc ông ta tức giận là được. "Nếu Phùng Học Minh dám mời cô quay quảng cáo thì ngày nào quảng cáo đó cũng sẽ phát trên TV, chẳng phải là lấy dao đâm vào ngực ông ngoại của anh ta sao? Anh ta chắc không phải một đứa cháu ngoan như vậy, đúng không?Sau khi Phàn Kỳ ăn mì xong, cô dùng khăn giấy lau miệng rồi thanh toán, Liêu Nhã Triết chở cô về nhà.
Ngay khi Phàn Kỳ bước vào nhà, cô bắt đầu ngâm nga một bài hát, lấy quần áo và vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô lau tóc, mái tóc này thật sự rất khó chịu, sau khi sấy thì sẽ xù lên, rất khó xử lý, cô phải tìm tiệm cắt tóc để cắt nó đi. Sấy khô tóc xong, hôm nay Phàn Kỳ vừa lên giường đã lập tức ngủ ngay, lăn sang trái ôm Phác Phác, lăn sang phải ôm gấu trắng lớn, mặc dù trong lúc ngủ cô phát hiện thiếu thứ gì đó? Nhưng điều đó không ngăn cản cô ngủ một giấc ngon.
Trời đã hửng sáng, lúc tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ, đêm qua ngủ vào khoảng tám giờ, ngủ mười mấy tiếng nên bây giờ cô cảm thấy rất sảng khoái. Trần Chí Khiêm mua hoành thánh da yến ở cửa hàng Phúc Kiến ở khu Bắc Giác, Phàn Kỳ đun nước trong nồi trước khi đánh răng.