Chương 225: Đã Chỉnh Sửa (3)
"Tại sao lại không thể?" Phùng Học Minh nhìn bà và mẹ mình qua kính chiếu hậu: "Hai người có thể khôn khéo hơn ông ngoại không? Bà an mphận, ông ấy sẽ giao quyền quản lý cho Trần Chí Khiêm, sau đó để lại một số cổ phần cho nhà chúng ta. Nếu bà không an phận thì sao? Bà cảm thấy ở tuổi này bà có thể chịu đựng được việc ông ấy tuyên bố bà chỉ là vợ lẽ, thậm chí ông ấy còn tuyên bố với bên ngoài bà chẳng là gì sao?" Lần này hai mẹ con thay đổi sắc mặt.
Rốt cuộc, bà Phùng đã từng đi học, nói: "Chẳng lẽ còn không thể kiện ông ta sao?"
“Hãy nghĩ xem liệu có còn mạng sống trước khi kiện không?” Phùng Học Minh nói, “Nếu ông ấy muốn cháu trai mình thừa kế thì ông ấy nhất định sẽ dọn sạch chướng ngại vật cho cháu trai mình, nếu chướng ngại vật là bà ngoại thì ông ấy cũng sẽ cũng sẽ dọn sạch. Cháu nghe nói là bởi vì sự tồn tại của bà ngoại đã ngăn cản ông ấy và người kia bên nhau hạnh phúc đến già, ông ngoại đã bất mãn với cháu từ lâu rồi!”
Bà cụ Lưu nghe vậy khóc rống lên, bà Phùng cả giận nói: "Mẹ không thể giết tên nhóc kia sao?"
"Mẹ đang nói đùa gì vậy? Mẹ không biết sau lưng Trần Chí Khiêm là nhà họ Viên và nhà họ Kiều sao? Mẹ không biết rằng Trần Chí Khiêm có quan hệ thân thiết với Dung Viễn sao? Mẹ không cần mạng nên mang cả con và Tuyết Nghị nhảy vào sao? Hơn nữa, Trần Chí Khiêm bây giờ là mạng sống của ông ngoại. Chỉ là ông ngoại biết, con gái của vợ lẽ là mẹ, giết cháu trai của người trong lòng ông ấy, mẹ còn có mạng ở đây sao?" Phùng Học Minh nói với mẹ anh ta.
"Lẽ nào chúng ta không thể làm gì sao?"
"Tốt nhất là không làm gì cả. " Phùng Học Minh thở ra, "Mẹ cũng thấy rồi đấy, Trần Chí Khiêm căn bản không muốn nhận ông ngoại. Không bằng hai người cứ chờ và dành ít thời gian hơn cho ông ngoại, trước kia sống như thế nào, bây giờ sống như thế. "
"Sao mẹ có thể giống như trước đây? Bây giờ, người bên ngoài đều biết nhà họ Liễu muốn đón con trai trở về, nhà chúng ta cũng sẽ bị tống ra ngoài mất. "
“Vậy thì nhẫn nhịn, nhẫn nhịn anh ta ba năm năm. ” Phùng Học Minh nói rất lớn tiếng, giống như trong lòng có bao nhiêu tức giận không nói nên lời, “Suốt ngày khóc sướt mướt, có ích lợi gì sao?”
Hai mẹ con nghe thấy Phùng Học Minh đột nhiên nổi giận, cả hai đều giật mình, bà cụ Lưu gọi anh ta: "Học Minh!”
“Mẹ, mẹ có thể chịu đựng được ba con mà. Xin hãy thuyết phục bà đi!" Phùng Học Minh nói, kìm nén sự tức giận của mình.
Cho dù có nghe không hiểu hay không rõ ràng như thế nào thì đó cũng là mẹ và bà của anh ta, những người thực sự đối xử tốt với anh ta. Nhưng anh ta cũng cảm thấy thật phiền phức và mệt mỏi!Phùng Học Minh đưa bà và mẹ của anh ta về nhà, Lưu Tuyết Nghi người đã ở lại bệnh viện với ông cụ gần như cả đêm hôm qua đã thức dậy và đang ăn sáng trong nhà hàng.
Thấy anh ta đi vào, cô ta hỏi: "Ông ngoại thế nào rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng. " Phùng Học Minh nói.
Lưu Tuyết Nghi nhìn bọn họ với đôi mắt sưng đỏ, nói: "Anh họ, anh vẫn đến chỗ ông ngoại chứ? Em sẽ đến đó với anh. ”
“Được!"
Bà cụ Lưu lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Chờ một chút, đưa canh của bà cho ông ngoại các cháu luôn. "Bà cụ Lưu sai người hầu vào bếp cho canh vào bình, bưng canh cho cháu gái: “Nói với ông ngoại, canh này là do bà nấu, dưỡng âm bổ thận. ”
Lưu Tuyết Nghi cầm lấy canh và đi ra ngoài với Phùng Học Minh, Phùng Học Minh lái xe: "Tuyết Nghi, hãy khuyên bà ngoại đừng suy nghĩ nhiều. ”
“Bà nội sẽ không nghe em đâu. ” Lưu Tuyết Nghi nói.
Phùng Học Minh cũng biết rằng người trong nhà chưa từng coi trọng cô em họ này.
Hai anh em họ cùng nhau vào phòng, Lưu Tương Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Tuyết Nghi lặng lẽ ngồi bên cạnh Lưu Tương Niên, đặt cái bình xuống, một tay che cho Lưu Tương Niên: “Ông ngoại, ông đỡ hơn chưa?"