Chương 24: Không Có Chuyện Gì Mà Ân Cần (1)
Vất vả lắm Phàn Kỳ mới bắt đầu gặp vận đỏ, anh ta còn mong chờ sau này có thể làm người đại diện chuyên trách của Phàn Kỳ, không biết người phụ nữ này đầu óc bị ngấm bao nhiêu nước, vậy mà đi đắc tội với Uông Thiếu Dương, sau này còn có đường ra sao? Nhận một quảng cáo, anh ta cũng sẽ có hoa hồng, lúc trước anh ta muốn đẩy nghệ sĩ khác ra, đối phương không đồng ý, chỉ rõ muốn Phàn Kỳ, vậy cũng chỉ có thể tìm cô, ai biết sẽ gặp khó dễ với tiền bạc chứ?
“Ngày mai 10 giờ rưỡi, gặp nhau ở của tòa nhà Hợp Lợi. ”
“Được. ” Phàn Kỳ ngắt cuộc gọi với người đại diện.
Phàn Kỳ cúp điện thoại, tiếp tục làm bài tập của mình, nhân tiện xem tin tức tổng hợp và tin tức tài chính, khoảng mười giờ tối, chuông điện thoại lại vang lên, Phàn Kỳ nghe điện thoại: "Alo!"
“Cô Phàn. ”
“Cô Hà. ” Phàn Kỳ nghe ra là Hà Tú Mẫn.
“Cô có muốn biết lai lịch của người môi giới chứng khoán ở Trường Hưng không?”
“Cô ta có lai lịch gì?" Phàn Kỳ hỏi.
“Con gái của Hứa Hạt ông chủ Trường Hưng, Hứa Diệu Nhi. ”
“Vậy à?”
“Bài phỏng vấn của tôi với cô được đài phát thanh phát sóng trong một chương trình trực tiếp lúc 8 giờ tối ngày hôm nay. "
“Tôi không có radio, cho nên tôi không biết!” Phàn Kỳ nói với Hà Tú Mẫn.
"Không sao, sáng mai bảy giờ cô xuống lầu, chúng ta gặp nhau ở dưới lầu, tôi cho cô nghe lại tiết mục thông qua bản ghi âm. Có điều bất ngờ nha!”
“Thật không? Không thể nói ngay bây giờ hả? Tôi cảm thấy tối nay tôi sẽ không ngủ được." Có thể cô Hà rất dễ gần, Phàn Kỳ bất tri bất giác nói chuyện với cô ấy như người bạn cũ.
"Ngày mai bảy giờ, tôi sẽ chờ cô ở sân dưới tầng một nha. "
Được rồi! Người ta muốn thừa nước đục thả câu, cô còn có thể làm gì được?
Phàn Kỳ thấy sắp tới giờ đi ngủ, cô thu dọn tài liệu vào phòng ngủ, một phòng nhỏ như vậy, nghĩ tới ngày hôm qua, một mình cô ở phòng này cũng cảm thấy chật vậy mà tối hôm qua lại có hai người ngủ ở đây.
Hôm nay chạy tới chạy lui, Phàn Kỳ vừa nằm lên giường là ngủ ngay, cô vừa tỉnh ngủ đưa tay muốn lấy điện thoại di động, mở mắt ra, cô phát hiện là căn phòng này nhỏ chật chội như vậy, cô đưa tay lấy đồng hồ Thượng Hải kiểu cũ bên đầu giường xem giờ, bây giờ mới có năm giờ rưỡi, còn khá sớm, cô không muốn dậy, cũng không ngủ lại được, cô tựa vào đầu giường, nhìn thoáng qua một cái gối đầu bên cạnh.
Cô cũng có một ngày ngủ cùng đàn ông, hơn nữa lại nghiêm túc không có hành động gì.
Nhớ tới tay, cô giơ tay lên, không đúng! Sao lại gọi là không có hành động gì?
Trải qua một ngày, cuối cùng Phàn Kỳ hậu tri hậu giác, nhớ tới đêm hôm trước cô nửa tỉnh nửa mê cầm lấy thứ gì đó, vươn tay thử bắt lấy, trong lúc nhất thời cô xấu hổ đến nỗi muốn đâm đầu vào tường. . .
Phàn Kỳ xấu hổ mất nửa tiếng, cô mới rời giường đánh răng rửa mặt, dùng bánh mì nướng kẹp trứng ốp la, coi như sandwich kết hợp với một ly sữa, làm đồ ăn sáng.
Cô đi thang máy xuống lầu, tiến tới vườn hoa trong sân, bên trong dây thừng cột giữa các cây, mới giờ này, phía trên đã treo đầy đủ các quần áo màu sắc, giống như vạn quốc kỳ.
Từ trước đến nhà cửa ở Hồng Kông rất khó tìm thậm chí có nhà không có ban công, chuyện người dân đau đầu nhất là phơi quần áo ở đâu, có nhà dùng máy sấy, có nhà tìm chỗ phơi khô quần áo.
“Cô Phàn. ”
Nghe thấy tiếng kêu, Phàn Kỳ quay đầu chào: "Cô Hà. ”