Chương 241: Em Muốn Nghĩ Về Nó Không? (6)
Trần Chí Khiêm cúi đầu ăn hoành thánh, rất nhanh đã ăn xong mười miếng hoành thánh. Anh đi vào trong nhà vệ sinh, hỏi: "Trên chỗ nào của răng tôi có đồ ăn? Phàn Kỳ nuốt một miếng hoành thánh suýt chút nữa trôi luôn vào khí quản, ho khan hai tiếng: "Có thể ăn vào không "
Ăn bữa sáng xong, hai người cùng đi xuống lầu, đến bãi đỗ xe, Trần Chí Khiêm mở cửa xe, tra chìa khóa vào rồi khởi động, nhưng đột nhiên không được.
"Xe hỏng rồi?" Phàn Kỳ hỏi.
"Thời gian dài không lái, bình điện không lên điện. "
"Gọi thợ đến sửa không?" Tất cả vấn đề về xe của Phàn Kỳ ở kiếp trước đều là gọi cửa hàng 4s đến sửa, cả đổi lốp xe cô cũng phải kêu xe tải cứu viện.
"Không cần, dùng dây điện để nối điện lại là tốt rồi. " Trần Chí Khiêm lấy một dây điện từ hộp sau lưng xe ra, thấy bên cạnh có một chiếc xe đang muốn lái ra ngoài, anh đón lại, nói ra vấn đề với họ.
Đối phương cũng rất nhiệt tình, lái xe đến gần đây.
Trần Chí Khiêm còn ngoắc: "Phàn Kỳ, lại đây nhìn này. "
Phàn Kỳ không biết mình phải xem chuyện này để làm gì. Cô đi qua đó đứng, Trần Chí Khiêm mở động cơ ra, lấy dây điện nối qua bình điện của đối phương, xe lập tức khởi động được. Anh nói câu cảm ơn với người ta xong, đống động cơ trên xe lại, lái xe đi ra ngoài, dạy cô: "Sau này biết rồi chứ? Gặp phải mấy chuyện như thế này, hỏi nhờ xe người khác để nối điện là được. "Phàn Kỳ có hơi buồn bực: "Vậy trước khi anh ra ngoài, cứ nói cho tôi biết một tiếng là được rồi, để tôi tới đây khởi động một tiếng, không đi hỏi người khác nối điện nữa chứ?"Trần Chí Khiêm vẫn nghiêm túc lái xe.
Nhìn anh thế nào cũng giống như đang tức giận, Phàn Kỳ không cảm thấy mình đã nói sai gì. Chẳng lẽ cách cô nói càng không đơn giản hơn à? Cũng may một lúc sau anh đã lên tiếng: "Em học lái xe như thế nào?"Nhớ tới đây Phàn Kỳ lại thấy phiền lòng: "Đều tại anh đó! Tôi còn phải học về côn, côn xe đúng là phiền, vừa phải. . . "Trần Chí Khiêm nghe hiểu, đây là trước kia vẫn luôn dùng tay phải sang số, bây giờ dùng tay trái, hơn nữa còn phải phối hợp tay chân, cho nên không quen. Chuyện này anh có kinh nghiệm, lúc trước từ Hồng Kông quay về nước cũng mất một thời gian làm quen, thật ra cũng không khó: "Em xem. . . "
Trần Chí Khiêm để Phàn Kỳ nhìn anh lái xe sang số, tới nơi học, Phàn Kỳ muốn xuống xe, Trần Chí Khiêm nhìn đồng hồ: "Còn có thời gian em tới chỗ người lái ngồi, anh đến dạy em. "Không thể nào? Liêu Nhã Triết nói, đàn ông dạy phụ nữ học về côn xe thì chắc chắn là có suy nghĩ riêng. Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm với gương mặt quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, chắc anh không thể nào có suy nghĩ đáng khinh giống Nhã Triết nhỉ?Phàn Kỳ ngồi vào trong, Trần Chí Khiêm nói: "Đến thử sang số xem. "Phàn Kỳ lập tức đặt tay trên cần số, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Chắc em có cảm giác dùng tay trái đổi số rất không quen, em có thể. . . "
Phàn Kỳ nghĩ tay phải anh muốn bao trùm lên trên, muốn cầm tay cô, nhưng mà cũng không có. Anh chỉ lấy ngón tay chỉ vào, để cho cô thử, hoàn toàn không tiếp xúc với làn da của cô. Sau khi cô làm đúng thì khen ngợi một tiếng: "Đúng, chính là cảm giác này, em vẫn luôn dùng tay trái thái thịt cắt rau, viết chữ dùng đũa thì bị cưỡng chế sửa lại, cho nên em vẫn thích ứng nhanh hơn người khác. "Phàn Kỳ lập tức xấu hổ, miệng mắng một tiếng: "Liêu Nhã Triết cái tên lăng nhăng kia! Nghĩ người khác cũng lăng nhăng như mình. '"Cái gì?" Trần Chí Khiêm hỏi. "Liêu Nhã Triết nói với tôi. . . " Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm về những lý thuyết đen tối của Liêu Nhã Triết.
Vẻ mặt Trần Chí Khiêm ghét bỏ: "Bình thường tôi đều nắm tay em đi đường, tôi còn thấy sờ tay em hiếm lạ lắm sao? Nếu thật sự muốn cầm tay chỉ dạy vậy cũng nghiêm túc dạy em rồi. Em lại nghe theo suy nghĩ của anh ta, đầu óc bị cống ngầm xối trôi rồi hay gì. "