Chương 265: Mua Nhẫn Cưới (5)
Kiếp trước, Phàn Kỳ không thích đeo trang sức, nhưng cũng không cản trở cô mua trang sức về ngắm, có thời gian cô rất thích ngọc trai, như là ngọc trai Akoya, ngọc trai trắng của Úc, ngọc trai vàng, hạt ốc xà cừ. . . Dù sao chỉ cần có tiền cô sẽ mua, thấy thích cô sẽ mua! Có ai bảo nhất thiết phải đeo trên người sao? Cho nên cô cũng không thể nói là hiểu rất rõ ngọc trai, chỉ là hiểu sơ sơ thì cũng tạm. Hai người đi vào trung tâm thương mại bên cạnh, quầy chuyên doanh ngọc trai Nhật Bản này coi như là cũng bắt mắt, Phàn Kỳ đi vào tìm một chút thì thấy được quầy kia, trên quầy còn đặt bảng "giảm giá sập sàn".
Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cùng nhau vào quầy, vừa vào quầy thì nhân viên đã nhận ra cô, lại đó chào hỏi: "Bà Trần, cô muốn mua ngọc trai sao? Ngọc trai của chúng tôi đều…”
Nhân viên đứng quầy giới thiệu, ngành công nghiệp nuôi ngọc trai của Nhật Bản rất phát triển, kể từ khi Nhật Bản ban hành luật phá bỏ độc quyền nuôi cấy ngọc trai, sản lượng ngọc trai tăng đột biến đã tác động đến thị trường. Hai năm trở lại đây, người Nhật xuất khẩu ngọc trai không nhiều nên giá ngọc trai có thời điểm giảm, mua ngọc trai vào thời điểm này rất tiết kiệm chi phí.
Phàn Kỳ nhìn nhãn hiệu giá cả, lại nhìn chất lượng ngọc trai rồi tự so với chất lượng ngọc trai ba mươi năm sau, cái giá này quả thực gần như là cho không. Thế nhưng chính cô cũng phải ngẫm lại hơn ba mươi năm sau, lạm phát sẽ gấp bao nhiêu lần? Chắc chắn sẽ không có giá rẻ như cho như vậy.
Cô bảo nhân viên đứng quầy lấy hai hạt ngọc trai ra, Phàn Kỳ so sánh kích cỡ của chúng một chút. Nhìn kỹ thì có rất ít khuyết điểm, hai hạt ngọc trai đặt cùng một chỗ không có đối lập gì quá lớn, màu sắc trên cơ bản cũng đồng đều, hơn nữa độ sáng rất mạnh, lộ ra màu sắc rực rỡ, chất lượng này có thể xem là cực kỳ tốt.
Trước tiên cô ướm thử cái nhỏ lên, dây chuyền ngọc trai xinh đẹp phối hợp với trang phục công sở hàng ngày cực kỳ hợp, cô lại ướm thử loại lớn hơn lên đeo hai chiếc cùng lúc, loại lớn này có đường kính chín m, mặc dù không có tính chất lộ ra ánh sáng lạnh như ngọc trai trắng của Úc, nhưng hạt ngọc trai lộ ánh hồng có thể thích hợp với tuổi của cô hơn.
Phàn Kỳ nghiêng qua hỏi Trần Chí Khiêm: "Đẹp không?”
Hai chuỗi chuỗi ngọc trai kích thước bất đồng đeo trên cổ cô, dây chuyền màu trắng kèm theo anh hồng, ánh sáng ngọc trai lấp lánh lay động kết hợp cùng nhan sắc xinh đẹp của cô đang mang biểu tình hơi ngây thơ rất phù hợp.
Trần Chí Khiêm tự đáy lòng nói: "Đẹp. ”
“Bà Trần đeo như vậy rất sang trọng!" Nhân viên đứng quầy cũng khen.
Dường như có khách hàng nhìn thấy hai người bọn họ, trong lúc nhất thời cạnh quầy vài người cũng đi tới, thấy cô đang thử, cũng có người muốn thử.
“Chỉ hai chiếc này thôi. " Phàn Kỳ lại chỉ một cái, nói: "Đôi bông tai này và đôi khuyên tai này lấy ra cho tôi xem. ”
Phàn Kỳ so sánh bông tai và khuyên tai hỏi Trần Chí Khiêm: "Cái nào đẹp?”
“Sao không lấy hết?" Trần Chí Khiêm nói với cô.
Phàn Kỳ gật đầu, nói với nhân viên đứng quầy: "Chúng tôi lấy hết rồi, có được giảm giá không?”
“Bà Trần, giá cả đã rất rẻ rồi. ”
“Trong quảng cáo các cô nói là ngọc trai Nhật bị ế ẩm, vậy chắc chắn là còn có thể rẻ hơn nữa! Tôi mua hai chiếc dây chuyển này ở chỗ các cô cũng tính là hơi đắt. " Phàn Kỳ kỳ kèo mặc cả. Một người phụ nữ đang đeo thử bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, giảm giá thấp hơn chút nữa đi, tôi cũng mua một chiếc!”
Mặc kệ đối phương quả thật có bán đắt, hay là năng lực kì kèo mặc cả của Phàn Kỳ quá cao siêu, tóm lại là đã mặc cả được hơn một trăm lẻ, Phàn Kỳ cảm thấy mãn nguyện bước ra khỏi cửa hàng này. Hai người quay về trung tâm thương mại, xe còn đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.