Chương 269: Nến Không Thắp Sáng (2)
Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh, anh hỏi: “Nhìn tôi như thế làm gì vậy?”
“Trần Chí Khiêm , anh làm cho tôi ấn tượng sai về anh. ”
“Ấn tượng gì sai?”
Anh giống như là người sinh ra và lớn lên ở thành phố này vậy, biết từng ngõ ngách ở nơi này, nhưng rõ ràng anh là tới đây cùng với trôi mà?”
“Thật sao? Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Trong lòng Trần Chí Khiêm có hơi hồi hộp, bản thân anh chỉ để ý tới sở thích của cô, muốn dẫn cô đi ăn những đồ ăn ngon, vậy mà liền quên mất chuyện làm sao bản thân biết những cái này.
“Nghe không ra giọng địa phương của Quảng Đông, hơn nữa anh có thể tìm được một chỗ tốt nằm ở trong góc khuất đặc biệt như thế này?” Phàn Kỳ cảm thấy có hơi khó hiểu.
Quả nhiên, cô vẫn còn nghi ngờ, anh nói: “Em không phân biệt được đó thôi, chứ tôi vẫn nói giọng địa phương mà?”
Trần Chí Khiêm định đánh lạc hướng cô, nên nói với cô về tình hình chuẩn bị của nhà máy chất bán dẫn.
“Lần này Dung Viễn trở về, là sẽ kéo tôi cùng trở về Bắc Kinh, giáo viên dạy đại học của anh ta là học giả của kho tàng kiến thức ở Đại Lục, tôi dự định sẽ đưa định vị và sản nghiệp từ thành phố cho đoàn người giảng giải về tương lai của chất bán dẫn.
Một khi nhà máy mở ra, thì nguồn năng lượng rất quan trọng, đặc biệt là hai vấn đề điện và nước. Lượng tiêu hao trong quá trình sản xuất chất bán dẫn rất là lớn…”Anh không muốn kiếm tiền nhanh, chỉ muốn làm công nghiệp thực tế, Phàn Kỳ rất khâm phục, nhưng cô không biết làm công nghiệp thực tế khó đến mức nào, cô dựa vào tài năng bẩm sinh để kiếm tiền nhanh. Bây giờ cô nghe thấy như vậy, ở một nơi như Hồng Kông thế này mà mở ra một nhà máy như vậy, thì chỉ chuyện điện nước không thôi cũng đã làm cho đau đầu lắm rồi. Món ăn ngâm muối được bưng lên, Phàn Kỳ gắp một miếng thịt ngỗng ăn, cô tiếp tục im lặng nghe anh nói, cô cứ ngồi nghe ngồi nghe, cô có một cảm giác, không chỉ là anh học tiếng Quảng Đông nhanh hơn cô, và quen thuộc với thành phố này, mà là tình cảm của anh dành cho thành phố này. Lúc anh đang kể về nhà máy sản xuất chất bán dẫn, trọng điểm là sản nghiệp này sẽ đem lại cho Hồng Kông bao nhiêu công ăn việc làm, sẽ đem lại những lợi ích như thế nào cho tương lai của Hồng Kông. Mà bản thân cô lúc đang nghe anh nói chuyện, lại nghĩ tới lúc này đây nếu như Hồng Kông có thể có thêm thu nhập ngoài lương, phát triển sản nghiệp này sẽ đem lại cho nhà máy sản xuất Đại Lục biết bao lợi ích.
Anh và nguyên chủ đồng thời đến nơi này, tại sao anh lại có tình cảm như thế này đối với nơi này? Mặc kệ anh! Là quan tâm Hồng Kông, hay là quan tâm tới Đại Lục, mục tiêu không phải cũng giống nhau sao, đều mong có thể nắm bắt được thời cơ đối với sản nghiệp này, có thể kéo theo sự phát triển của sản nghiệp này ở nước Trung Quốc. Nhìn thấy anh nói một cách vui vẻ, Phàn Kỳ bóc một con tôm, bỏ con tôm vào trong dĩa của anh, anh dừng lại.
“Tôi cũng có thể bóc cho anh mà!” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm cúi đầu xuống ăn con tôm đó, anh định đưa tay ra tự mình bóc, Phàn Kỳ nói: “Tôi đã bóc vỏ rồi, anh đừng đụng tay vào nữa. ”
Phàn Kỳ cặm cụi tiếp tục bóc, một con cho bản thân, một con cho anh, cô nói: “Trần Chí Khiêm, anh phải cố lên! Sau này tôi sẽ làm hậu thuẫn vững chắc cho anh, ủng hộ anh. ”Cái tên cứng đầu này là nghĩ thông rồi sao? Anh nói: “Chúng ta cùng ủng hộ cho đối phương. ”
“Đúng. ”Phàn Kỳ nghĩ tới ở kiếp trước châu thổ sông Châu là nơi tập trung các xí nghiệp kỹ thuật khoa học công nghệ cao, nếu như ở kiếp này giấc mơ của anh thật sự có thể thực hiện, chắc chắn sẽ vì sản nghiệp này mà có thêm động lực, chắc chắn anh sẽ ở lại chỗ này.