Chương 284: Anh Có Vội Không (1)
Ông cụ mắng còn chưa đã nghiền, quơ lấy cái gạt tàn trên bàn ném về phía Phùng Học Minh, Phùng Học Minh không nhúc nhích, bị gạt tàn của ông cụ ném vào vai, tàn thuốc vương vãi khắp người. Anh ta nghe Lưu Tương Niên giận dữ chửi bới, thậm chí còn chửi mắng thô tục, giống như lúc anh ta chọn chuyên ngành đại học, anh ta muốn học kiến trúc, nhưng ông ngoại nhất định bắt anh ta học kinh doanh, nếu không là chửi anh ta đi chết đi, mẹ anh ta cũng ép anh ta, cứ nói đi nói tại: "Học Minh, ông ngoại muốn tốt cho con thôi. Con nghe lời ông ngoại đi. Nếu không có ông ngoại thương con, thì con chả có cái gì cả. "
Vì muốn tốt cho anh ta ư? Ông ngoại chưa bao giờ tốt với ai cả, trong lòng ông cụ luôn chỉ có bản thân mình.
Nghe thấy động tĩnh ở trên tầng hai, bà Lưu đi lên, nhìn thấy cháu trai đang nhếch nhác, đi vào gọi: “Học Minh, có chuyện gì vậy?”
Thấy bà Lưu đi tới, Lưu Tương Niên chỉ vào bà ấy: "Bà xem thằng cháu ngoại ngoan của bà đi. Xem nó đã làm cái quái gì vậy? Có phải còn muốn tôi cầu xin nó đúng không?"
Phùng Học Minh lặng lẽ chịu đựng sự ngược đãi bẩn thỉu, hợm hĩnh, tiếng chửi rủa thô tục từ ông ngoại, dù sao thì ông cụ cũng là bệnh nhân mắc bệnh nặng, cho đến khi Lưu Tương Niên dừng lại, anh ta mới nói một câu: "Ông ngoại, cháu đi đây. "
Thấy thái độ cháu trai xa cách thờ ơ, thể xác và tinh thần vốn đã kiệt quệ của Lưu Tương Niên lại nổi giận: "To nuôi một con chó, còn trung thành hơn mày. "
Phùng Học Minh quay đầu lại: "Thật ạ? Năm đó bà nội Trần Chí Khiêm cũng nghĩ như vậy đấy. "
Nói đến Trần Uyển Âm, Lưu Tương Niên thở hồng hộc, túm lấy ngực áo: "Mày cút đi cho tao!"
Lưu Tương Niên nhìn cháu ngoại đi ra ngoài, trái tim ông cụ toàn là Trần Uyển Âm, nếu như ông cụ có thể là con chó trung thành của Trần Uyển Âm thì tốt biết bao?Dù sao bà Lưu cũng đã sống với Lưu Tương Niên mấy chục năm, nhìn thấy ông cụ khó chịu bèn vội hỏi: "Ông sao rồi? Có muốn gọi bác sĩ không?"
Nghe thấy giọng nói của bà ấy, không thể nghi ngờ gì là đang nhắc nhở ông cụ, ngay cả một con chó mình còn không làm được, còn ra ngoài ăn đống phân này, Lưu Tương Niên quát: "Bà cũng cút khỏi đây cho tôi!"Có lòng tốt còn bị xem là lòng lang dạ sói? Bà Lưu tức giận quay người lau nước mắt, đi xuống lầu, đuổi theo tới cửa, thấy Phùng Học Minh đang lùi xe, bà ấy chạy tới.
Phùng Học Minh kéo kính xe xuống, nhìn bà ngoại, bà Lưu lo lắng nói: "Học Minh. ”
“Bà ngoại, cháu đi đây. ” Phùng Học Minh cuối cùng cũng không muốn nói thêm cái gì, lái xe rời khỏi Phồn Viên. Anh ta đi theo một chiếc ô tô ở đèn giao thông phía trước, đèn xanh, chiếc xe phía trước còn chưa rời đi anh ta đã dùng hết sức lực, đập tay lái hai lần, còi kêu lên inh ỏi chói tai, chiếc xe phía trước đã kịp phản ứng để lái xe đi về phía trước, anh ta lập tức chuyển làn tạt đầu xe trước mặt rồi phóng nhanh về phía trước. Về đến nhà, anh ta đóng sầm cửa lại, chui vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm xong đi đến trước gương, thấy trên bả vai có vết bầm tím, thở hắt ra, mặc quần áo vào, đến tủ rượu rót một ly rượu ngoại, tu một hơi cạn sạch. Chuông điện thoại reo lên không ngừng, không cần nói cũng biết là ai. Anh ta bắt máy: "Alo, mẹ à, chuyện này mẹ không hiểu, con sẽ không nhận lỗi với ông ngoại. . . "Nghe thấy tiếng khóc chói tai của mẹ, bà ta bắt đầu nói với anh ta rằng không thể phụ thuộc vào ba anh ta được, nếu mẹ con bọn họ mất đi nhà họ Lưu, thì bọn họ còn có cái gì?
Phùng Học Minh lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ, nếu không có nhà họ Lưu, anh ta còn lại gì? Anh ta đúng là được ông ngoại đưa ra ngoài, hầu như tất cả các mối quan hệ của anh ta đều từ ông ngoại. Vị trí công ty, cửa hàng chuyên doanh, đều thuộc sản nghiệp của Thiên Hòa.