[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 308 - Chương 308: Cái Gọi Là Tình Thân (3)

Chương 308: Cái Gọi Là Tình Thân (3)
“Ông ta cho lợi ích chúng ta ghi tạc trong lòng, vẫn luôn giúp đỡ, mấy năm nay, chúng ta giúp đỡ ông ta bao nhiêu, hiện tại ông ta ăn uống càng lúc càng lớn, ông ta còn tưởng Linh Linh làm tổn hại phán đoán của mình ủng hộ ông ta, suy nghĩ không khỏi cũng quá kỳ lạ.” 

Trang Linh Linh dựa vào trên người đì nhỏ: “Dì nhỏ tốt nhất.”

“Không nói, không nói.” Hứa Huy phất tay, ông nhìn Trang Linh lại nhìn Phàn Kỳ: “Ngày hôm qua thi đấu chú đã thấy. Nếu không phải chú biết mấy năm nay cháu đang làm gì, chú thiếu chút nữa cho rằng Phàn Kỳ là đồ đệ của cháu. Cô bé mua vào điểm, tư duy rất giống với cháu.”

“Đúng vậy! Cho nên chúng cháu mới vừa gặp đã thân.” Trang Linh Linh trợn mắt nói dối: “Ngày hôm qua cháu đi xem thi đấu, cũng phát hiện…”

Một khi nói đến đề tài này, vốn dĩ mọi người đều là người hướng nội, sau khi mấy người cùng nhau thảo luận quan điểm, Phàn Kỳ rất nhanh đã khiến cho Hứa Huy có hứng thú với chuyên ngành cổ phiếu.

Thế giới này ai mà không rời bỏ ai?

 Đến lúc ăn cơm chiều, Phàn Kỳ đã gọi hai người theo Trang Linh Linh: “Chú sáu và dì nhỏ”.

Ăn xong cơm chiều, Trang Linh Linh và Dung Viễn đưa Phàn Kỳ về nhà, xe tới đường cái bên cạnh nhà Phàn Kỳ, Phàn Kỳ đẩy cửa xuống xe.

Trang Linh Linh mặt mày hớn hở mà giao túi món đồ chơi kia cho Phần Kỳ: “Thứ này có thể tăng tình cảm vợ chồng…"

Phàn Kỳ không rõ, thứ này sao còn có thể tăng tình cảm vợ chồng?

“Trang Linh Linh.” Dung Viễn thò đầu ra chặn ngang Trang Linh Linh nói.


Trang Linh Linh nhìn thoáng qua Dung Viễn, không nói gì, cô ấy ôm Phàn Kỳ, hôn lên trên mặt cô một cái: "Đi thôi!"

Phàn Kỳ cầm theo chuông bạc và lễ vật, chân bước nhẹ nhàng trở về.Đi đến sảnh thang máy, cô đụng phải một gương mặt quen thuộc, lúc cô mới vừa xuyên qua đã gặp phải người đàn ông đáng khinh kia.

Mấy ngày nay, cô khó tránh khỏi việc sẽ đụng phải người này vài lần, nhưng mỗi lần cô đều đi với Trần Chí Khiêm, người đàn ông đáng khinh này không biết là vì sao, thấy Trần Chí Khiêm như chuột thấy mèo vậy, đều đi vòng qua.

Lúc này đôi mắt anh ta thường nhìn về phía cô, tay Phàn Kỳ nắm chặt lấy chuông bạc, chuông bạc làm bằng kim loại, nếu anh ta dám động, cô sẽ đánh tên khốn này răng rơi đầy đất.

Thang máy mở cửa, Phàn Kỳ đi vào trong, cô ấn số tầng lầu, thấy người nọ tiếp tục đứng ở nơi đó, không có ý muốn vào, cô ấn đóng cửa, thang máy đi lên.Phàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may!

Lại không khỏi nghĩ hành động của người đàn ông không hợp với lẽ thường, cho nên Trần Chí Khiêm khẳng định đã làm cái gì rồi?

Đi vào cửa nhà, cô buông cái chuông bạc xuống, vừa muốn duỗi tay lấy túi giấy từ hộp quà đồ chơi ra, chuông điện thoại trên bàn vang lên

.Phàn Kỳ đi tiếp điện thoại trước.Nghe thấy giọng của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ hỏi: “Cậu cả nghĩ cái gì vậy?”

“Em tới nói với ông ấy.” Trần Chí Khiêm tức giận nói.

Phàn Kỳ nghe thấy một giọng nói thân thuộc: "Bởi vì bệnh, cậu đã nói với A Khiêm không cần xem nữa, cậu là một ông già sắp sáu mươi rồi, có thể sống thì sống mấy năm, không thể sống, đi một chân cũng không sao cả. Tiêu tiền này ở trên người cậu không ý nghĩa."

“Cậu cả, cậu có bị ngốc hay không? Cái gì gọi là không ý nghĩa? Tiền kiếm được chính là cho người ta tiêu, nếu chúng cháu không tốn số tiền này, cậu sẽ không còn nữa. Cậu có nghĩ tới trong lòng cháu và A Khiêm sẽ khổ sở đến mức nào không? A Khiêm khẳng định sẽ như cậu nói, nơi này là có thể trị khỏi được. 


A Khiêm biết cậu xót tiền, anh ấy đặc biệt bay đến Thượng Hải khuyên cậu. Nếu cậu còn không tới, cháu lại bay về làm công tác tư tưởng cho cậu, một đi một về lại tốn tiền vé máy bay. Những số tiền vé máy bay mới là tiền tiêu uổng phí!”

 

Bình Luận (0)
Comment