Chương 325: Hứa Diệu Nhi Nói: Cảm Ơn! (4)
Hứa Diệu Nhi nhìn Phàn Kỳ và Liêu Nhã Triết bọn họ đi ra ngoài, ánh đèn phòng phát sóng đã tối sầm xuống, cô ta đứng ở vị trí trước mặt Phàn Kỳ, cô ta cần phải thừa nhận, cô ta có sự chênh lệch rất lớn với Phàn Kỳ.
Hứa Hạt đi vào, thấy con gái ngây ngốc nhìn vị trí của Phàn Kỳ: "Con ở chỗ này làm gì?
Con đợi ở chỗ này có tác dụng sao? Từ nhỏ lớn lên ở hội giao dịch, là người viết lung tung ở trên bảng đen thị trường giao dịch chứng khoán, lại còn không bằng một ngôi sao nhỏ gia nhập mới mấy tháng, mặt của ba đều bị con làm mất hết. Biểu hiện của con kém cỏi, khiến cho tốc độ giá cổ phiếu Trường Hưng ở thị trường đang tăng lại dừng ở trung hạ tầng như vậy."
Hứa Diệu Nhi nhìn ba cô ta, hét: "Con làm sai chỗ nào?"
“Con còn dám nói con không làm sai? Ba nói cho con biết, con kết hôn gả chồng sinh con thì thôi, một hai phải dính lấy cô gái kia, tới nơi này tham gia thi đấu, hiện tại biết mất mặt rồi?”
“Con trừ gả chồng ra, không có con đường khác có thể đi sao? Cho dù hiện tại thành tích như này, chẳng lẽ con không xứng ăn cơm ở cái thị trường này?"
Hứa Diệu Nhi đỏ mắt, hỏi: “Con và Phùng Học Minh tốt xấu gì cũng lớn lên từ nhỏ cùng nhau, về sau ba lại thấy Trần Chí Khiêm tốt, tính toán gả con cho Trần Chí Khiêm, ông già Lưu hoàn toàn không có cách khống chế Trần Chí Khiêm, ba lại muốn bảo con gả cho công tử đào hoa nhà họ Chu kia.
Chuyện nát này của nhà bọn họ còn không nhiều sao? Con là một đồ vật à? Ba muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó? Ghét bỏ con không tốt, dù sao Trường Hưng cũng không phải là của con, con trai của ba khẳng định tốt hơn con, ba để anh ta đến mà làm!”
Hứa Hạt duỗi tay muốn đánh Hứa Diệu Nhi, nghe thấy một tiếng rống to: “Ông làm gì mà phải đánh người?”
Hứa Hạt bị tiếng quát này bảo dừng lại, ông ta quay đầu lại, thấy Phàn Kỳ bước nhanh đi vào trong.
Hôm nay nói chuyện kỹ thuật với Liêu Kế Khánh xong, Phàn Kỳ nhớ tới lão quản lý thứ hai cũng muốn một thú bông, cô đột nhiên có một linh cảm, có thể mèo Tây Tây mặc đạo bào, trong tay cầm cờ kỳ, bên trên viết hai chữ “Bắt yêu”.
Cô trở về lấy thú bông, muốn chờ lúc cơm chiều, cầm thú bông khoa tay múa chân cho chị Nhã Lan xem, không nghĩ tới nghe được đối thoại như vậy của hai ba con.
Cô đi đến phía trước hai ba con, cầm gấu trúc, nhìn đôi mắt Hứa Diệu Nhi đỏ bừng: "Cô ngoại trừ là người đại diện cho Trường Hưng ra, cô còn đại diện cho nữ quản lý cổ phiếu, cho dù tôi hay cô, đều quản lý cổ phiếu xuất sắc. Cô không xứng ăn cơm ở cái thị trường này, còn có mấy người xứng ăn cơm ở thị trường này?”
Đời trước Phàn Kỳ cô hận nhất trên diễn đàn có một số đàn ông nói con gái không thích hợp chơi cổ phiếu, bởi vì không đủ quyết đoán, không đủ năng lực logic, cô cũng không biết chẳng lẽ bọt biển còn có thể tự hỏi công năng và quyết sách?
Cô mặc kệ quan hệ giữa mình và Hứa Diệu Nhi thế nào? Hiện tại sẽ đứng về phía Hứa Diệu Nhi.Cô nhìn về phía Hứa Hạt: “Cái gì gọi là thị trường như vậy? Thừa nhận mình sai và thị trường chứng khoán tăng giá rất khó sao?”
Phần Kỳ xoay người đi ra ngoài, nghe thấy một tiếng: “Phàn Kỳ!”
Cô quay đầu thấy mặt Hứa Diệu Nhi đầy nước mắt, cô ta nói: “Cảm ơn!”
Chính mình nhất thời xúc động, đổi lại sự phản ứng mãnh liệt của Hứa Diệu Nhi, Phàn Kỳ hơi ngượng ngùng, nở một nụ cười tươi: "Đừng khách sáo! Tôi đi trước đây.”
Cô đi xuống tầng, cửa ra vào phóng viên chạy còn nhanh hơn Trần Chí Khiêm, microphone hận không thể đưa đến trước mặt Phàn Kỳ, ai cũng gọi một tiếng "Bà Trần ", hỏi đủ loại vấn đề.Với việc này cô liên tục trả lời:“Xếp hạng của tôi không thay đổi.”
“Vẫn được công ty xem trọng, đây là một vòng lấy năm làm đơn vị thị trường chứng khoán tăng giá.” Nhưng cũng chỉ có một năm.
Chương 326: Trần Chí Khiêm Anh Nói Cho Em… (1)
“Kiến nghị với người thường? Mấy loại cảng biển, bất động sản, hàng tiêu dùng, công ty môi giới, ngân hàng này, chọn công trạng không tồi, mua vào thì không nên động, giữ cổ phiếu một năm, ngày này năm sau tung ra là được. Xem biểu đồ cổ phiếu có xu thế lớn, với người thường là thân cận nhất.”
Chờ Phàn Kỳ trả lời mấy vấn đề, Trần Chí Khiêm tiến vào nắm lấy tay cô: “Xin tôi, buổi tối chúng tôi hẹn bạn ăn cơm.”
Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm dẫn rời đi, hai người lên xe, Phàn Kỳ thở ra một hơi: “Trần Chí Khiêm.”
“Hả?”
“Anh nói có phải em xen vào việc của người khác hay không?”
Phàn Kỳ nói cho anh nghe chuyện vừa rồi mình lên lầu đụng phải hai ba con nhà kia, Trần Chí Khiêm lắc đầu: “Em là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.”
“Thật vậy sao?”
Đương nhiên! Trần Chí Khiêm nhớ rõ đời trước, sau khi Lưu Tương Niên hại chết Phần Kỳ kia, có lần muốn ép anh cưới Hứa Diệu Nhi, sau đó kế hoạch của Lưu Tương Niên thất bại. Hứa Diệu Nhi gả cho công tử phong lưu thành tính rồi lại chẳng làm nên trò trống gì của thương nhân châu báu ông chủ Chu kia.
Nhị thế tổ kia phong lưu còn trên Phùng Học Minh, lại không hề có năng lực. Hứa Diệu Nhi cường thế thậm chí đầy chua ngoa sao có thể chịu đựng người đàn ông nào đó của mình phong lưu phóng đãng ở bên ngoài? Hai người không ngừng cãi nhau, thậm chí ở khu phố phố xá sầm uất vung tay đánh nhau.
Thành phố Cảng bởi vì nguyên nhân lịch sử đặc thù, đàn ông có tiền tìm vợ hai vợ ba là lý lẽ chính đáng, phụ nữ leo lên đàn ông có tiền đã kết hôn làm vợ bé người cũng không sao cả, duy chỉ đối xử rất hà khắc với vợ cả của người đàn ông.
Không có người chỉ trích nhị thế tổ kia không chịu trách nhiệm, lại đưa tin với Hứa Diệu Nhi là vợ cả, la lối khóc lóc bốn phía bên đường là “Bà điên”, “Người đàn bà đanh đá”, “Không giáo dưỡng”…
Trong lúc nhất thời Hứa Diệu Nhi chiếm hết báo chí TV, paparazzi lấy sự theo dõi Hứa Diệu Nhi mất khống chế làm niềm vui, Hứa Diệu Nhi ở dưới áp lực nặng nề như vậy mà uất ức, nên ly hôn với nhị thế tổ kia.
Sau khi ly hôn Hứa Diệu Nhi trôi qua thật sự không tốt, hình ảnh ngẫu nhiên lên báo, ảnh chụp cả người gầy đến mức như da bọc bộ xương khô.
Hứa Hạt ghét bỏ đứa con gái này khiến ông ta mất mặt, căn bản không muốn nhắc đến người con gái này, cuối cùng Hứa Diệu Nhi chưa đến bốn mươi tuổi đã chết, Hứa Hạt không muốn làm lễ tang cho Hứa Diệu Nhi, là Phùng Học Minh lấy danh bạn bè làm lễ tang cho cô ta.
Tính cách của Hứa Diệu Nhi thật sự hẹp hòi cực đoan, nhưng cũng là người đáng thương. Phàn Kỳ làm như vậy thật sự hơi thô lỗ, nhưng vậy thì sao, nếu Hứa Diệu Nhi thật sự có thể đi ra, vậy sao không phải là một chuyện tốt?
Trần Chí Khiêm cười rất dịu dàng: "Thật sự, có đôi khi thiện và ác chỉ ở giữa một suy nghĩ, em cho người ta hy vọng và ấm áp, có thể cứu cô ta."
Như mình từ sau khi trở về, trong lòng chỉ có báo thù, muốn làm một chút việc vì thành phố này, rồi đến ở bên cô sinh ra cảm giác hạnh phúc với tương lai.
Anh khen mình như vậy, Phàn Kỳ hơi xấu hổ, cô nào có tốt như vậy?
Đến nơi rồi, nhìn thấy Chu Nhã Lan đang vẫy tay, Phàn Kỳ nhìn về phía Trần Chí Khiêm: “Anh mới là cho người ta hy vọng và ấm áp. Nếu không phải anh nhắc nhở, không biết chị Nhã Lan sẽ bị Nhạc Vận Vi kia làm thành cái dạng gì."
“Được rồi, đừng khen lẫn nhau nữa, vào đi thôi!”Phàn Kỳ phát hiện mình bị Trần Chí Khiêm ôm lấy eo, cô muốn tránh thoát, nhưng Chu Nhã Lan đang chờ bọn họ phía trước.
Không nghĩ chuyện sắm vai vợ chồng ân ái này, bọn họ còn chưa nói ra trước, chỉ có thể tiếp tục, Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm ôm vào quán rượu.“Chị Nhã Lan, chị đến khi nào vậy.”
“Cũng vừa tới thôi!” Chu Nhã Lan nhìn hai người: "Dù sao thì cũng là vợ chồng nhỏ, gắn bó keo sơn.”