Chương 335: Phùng Học Minh Tiết Kiệm Tiền Cho Ba (1)
Phùng Thế Xương tự nhận là làm chuyện này rất kín đáo, cũng không biết là gây ra rủi ro ở đâu khiến cho Học Kiệt biết được, con trai còn đi báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tiến cửa nhà ông ta, ông ta vô cùng kinh ngạc, không thể tin được con trai nhỏ mà mình thương yêu nhất, lại sẽ làm loại chuyện này.
Ông ta biết rõ đứa con trai này không giống con lớn sau lưng có nhà họ Lưu, cũng không thông minh giống con lớn như vậy, cho nên ông ta luôn tự nói với mình, ông ta hi vọng hai đứa con trai đều có thể có tương lai rất tốt, thiên phú của con trai nhỏ không cao, ông nên giúp cậu hơn một ít, cho cậu nhiều một ít.
Học kiệt gây ra một chuyện như vậy khiến cho ông ta cực kỳ thất vọng, nói với cậu ta không rõ cũng không thông, cuối cùng ông ta lại khiến cho chống lại chính mình, như vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường thôi, ai ngờ đến tên ngoại quốc kia mạng lớn, nhặt về một cái mạng.
Chuyện xảy ra, luật sư nhà họ Phùng đến gặp ông ta trước tiên, nói cho ông ta biết Học Kiệt đại khái lấy được chứng cớ nào đó. Ông ta không rõ, tại sao Học Kiệt phải hận ông ta như vậy, ông ta bảo cậu ta đoạn tuyệt quan hệ với tên ngoại quốc kia, chẳng lẽ là sai rồi sao? Ông ta hi vọng cậu ta có thể lấy vợ sinh con, chẳng lẽ cũng là sai rồi?
Lần nữa luật sư được thông báo đến đây, Phùng Thế Xương đi ra ngồi đối mặt với luật sư.
Luật sư nói cho ông ta biết, vụ án này xử lý không tốt lắm, thứ nhất cái tên ngoại quốc này là công dân nước Anh.
thứ hai liên quan đến hào môn, công chúng với bí mật hào môn vẫn luôn muốn tìm tòi đến tột cùng.
Thứ ba niên đại xã hội này độ chấp nhận với đồng tính luyến ái là không cao, tin tức thiếu gia hào môn tìm bạch nam này truyền đi nóng bỏng. Điều kiện tiên quyết như vậy, độ chú ý vụ án này của công chúng rất cao, sẽ rất phiền toái.
Phùng Thế Xương biết rõ bây giờ người còn có năng lực có thể giúp mình, chính là bố vợ của ông ta Lưu Tương Niên.
Ông ta hỏi: "Đến thương lượng với vợ và Học Minh chưa? Có thông báo với Lưu Tương Niên tiên sinh không?"
"Đại Thiếu Gia có ý là tìm Lưu lão tiên sinh chỉ sợ vô dụng."
"Nó không chịu đi tìm ông ngoại của nó?" Phùng Thế Xương nghĩ đến ngày đó mình cho con lớn một cái tát, dù vậy, con lớn cũng không nên không cố gắng cho người ba là ông này chứ, ông ta mắng: "Tên súc sinh này, còn coi tôi là ba nó không?"
"Đại Thiếu Gia cho rằng đối phương là người Anh, cho nên tìm Lưu lão tiên sinh không có tác dụng nhiều. Anh tin tưởng nếu như Davy Kauffmann tiên sinh có thể giúp đỡ, vậy càng hiệu quả hơn." Luật sư nói với Phùng Thế Xương.
Phùng Thế Xương nghe anh ta nói như vậy, thoáng ngượng ngùng, vốn là mình trách oan con trai, luật sư nói không sai, so với Kauffmann ở Hồng Kông nhãn hiệu gia tộc lâu đời Anh quốc thâm căn cố đế như vậy, năng lực của Lưu Tương Niên còn kém nhiều.
Vốn bọn họ và gia tộc Kauffmann ở đây dù trên mặt gật đầu nhưng cũng chưa hẳn là cơ hội, nhưng gần đây Trần Chí Khiêm vẫn luôn giúp Học Minh, gia tộc Kauffmann là cổ đông sáng lập Lân Long, Lân Long đầu tư cho Trần Chí Khiêm không ít tiền, Học Minh thông qua Trần Chí Khiêm tìm Davy, nói như vậy cũng hợp lý, ông ta hỏi: "Học Minh có thể nhờ cậy Davy không?"
"Đại Thiếu Gia nói, tài chính chỗ WO eo hẹp, cậu ấy có thể làm chính là cố hết sức."
Chính mình vì Học Kiệt mà tiến đến, cuối cùng còn phải cầu xin ngược lại từ chỗ Lưu Tương Niên, từ nay về sau không ít bị Lưu Xảo Yến châm chọc khiêu khích.
Nếu không có đường khác thì nhịn, đã có đường khác, hơn nữa còn là đường tốt, vậy thì lấy tiền giải quyết. Phùng Thế Xương nói: "Cậu bảo bà hai phối hợp với Học Minh, để cho bà ấy nghe Học Minh."
"Vâng."
Chương 336: Phùng Học Minh Tiết Kiệm Tiền Cho Ba (2)
Luật sư trở lại phòng luật sư lập tức hẹn mẹ con Phùng Học Minh và bà hai Phùng qua phòng luật sư gặp mặt. Luật sư chuyền đạt ý kiến của Phùng Thế Xương.
Phùng Học Minh nói rõ: "Hiện tại báo chí Đài Truyền Hình đều đang đưa tin chuyện này, đều bị nhìn chằm chằm rất khó giải quyết! Số tiền này mà tiêu tốn, là con số vô cùng lớn."
Nghe thấy là con số vô cùng lớn, bà hai dùng con mắt vẫn đơn thuần như nai con dù là đã hơn bốn mươi nhìn về phía Phùng Học Minh: "Vô cùng lớn, vậy là bao nhiêu thế?"
"Có thể phải năm sáu trăm ngàn." Phùng Học Minh mở miệng.
Bà hai kinh hãi: "Nhiều như vậy sao?"
Phùng Học Minh nhíu mày nhìn bà ta: "Nói nhiều, nhất định là rất nhiều, nhưng nói là đặc biệt nhiều cũng đã tạm được rồi, bà suy nghĩ một chút năm 1983 vị thương nhân bất động sản kia bị bắt cóc, bọn cướp muốn bao nhiêu tiền chuộc?"
"Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau. Bọn cướp chào giá khẳng định cao, nhưng cậu đây là tìm người hỗ trợ."
"Hoàng đế không để binh đói, huống chi là tôi đi cầu người làm việc." Phùng Học Minh nói với bà ta: "Dì Hai, bà xót tiền, hay là đau lòng cho ba của tôi?"
Lưu Xảo Yến ở bên cạnh thấy thế trợn mắt nhìn thẳng: "Con của bà khiến ba của nó phải vào tù, con tôi đang nghĩ biện pháp, bây giờ bà tiếc tiền?"
"Không phải, nhiều tiền như vậy, trong chốc lát sao tôi cầm ra được?" Bà hai nhìn về phía Lưu Xảo Yến: "Bà là chị cả, học chính là Trường Tử, Thế Xương xảy ra chuyện, cũng không nên đặt tất cả gánh nặng đều ở trên vai của tôi chứ?"
Lưu Xảo Yến nghe thấy lời này, thoáng nhảy dựng lên: "Bà có xấu hổ hay không? Con của bà đẩy ông ta vào tù, bình thường tất cả tiền đều ở chỗ của bà, lúc này, con tôi tìm phương pháp, bà còn muốn để cho tôi ra tiền?"
"Đều là người nhà họ Phùng, tiền không thể để toàn bộ cho chúng tôi?"
Phùng Học Minh kéo mẹ anh ấy lại, nói với bà hai: "Dì Hai, vẫn là câu nói kia, chính bà suy nghĩ kỹ càng, chúng tôi đi trước."
Phùng Học Minh đưa mẹ anh ấy về nhà rồi lại về công ty, vào văn phòng, có người gọi anh ấy lại, một văn kiện khẩn cấp để cho anh ấy ký tên, anh ấy xoay người ký tên, phát hiện trên bàn làm việc có một tờ báo, trên báo có một tin tức: "Tình cảm mãnh liệt khó nhịn, Phần Kỳ bên đường ẩm ướt hôn Trần Chí Khiêm, hàng xóm: buông thả từ nửa đêm đến sáng."
Thấy ông chủ phát hiện anh ta đang xem báo chí giải trí, vị nhân viên này tạm thời muốn thu báo lại, bị Phùng Học Minh cầm ở trong tay trước: "Cho tôi mượn báo xem một chút."
Anh ấy đi vào văn phòng, ngồi vào ghế, hai chân vắt lên trên bàn giám đốc, châm thuốc, ngậm lên miệng, đặt báo xuống, gọi điện thoại nói với luật sư: "Luật sư Trương, tôi đề nghị anh để cho dì Hai tôi đi thuyết phục Học Kiệt, để dì Hai cầm ba trăm ngàn cho William, để William hoà giải với ba của tôi, để giảm bớt xử phạt, như vậy ba của tôi cũng không cần ngồi tù rồi."
"Đại thiếu gia đây là ý gì?" Vị luật sư này hỏi, vị luật sư này là luật sư sự vụ, xí nghiệp Phùng thị và WO đều dùng anh ta trong lúc này."Có thể tiết kiệm một nửa tiền, hơn nữa những số tiền này còn có thể để cho Học Kiệt và William cùng cao chạy xa bay."
"Đại thiếu gia là muốn thừa cơ hội này để cho nhị thiếu gia rời đi?"
"Không phải, nếu dì Hai của tôi lại tiếp tục kéo dài, tiếp theo thì càng khó làm, tôi thật sự không muốn đi tiếp nhận chuyện khó như vậy, làm như vậy tất cả đều vui vẻ mà?" Phùng Học Minh khó có thể khắc chế nụ cười, lại dùng giọng chân thành nói.
"Được, đây cũng là một con đường, nhưng Phùng tiên sinh chưa hẳn đã chấp nhận."
Ba của anh ấy đương nhiên sẽ không chấp nhận, Phùng Học Minh nói: "Vậy làm sao bây giờ? Kéo dài tiếp, chuyện lại càng ầm ĩ to, ngay cả có tiền cũng đều không có biện pháp làm, đúng không?"
"Xác thực như thế."