Chương 340: Đồ Ăn Đặc Biệt (2)
"Anh ăn đầu cua đồng không?" Phàn Kỳ để cho anh nhận chiếc đũa: " Không chung một khái niệm với đầu cua sao?”
Thấy anh không nhận, Phàn Kỳ tự mình gắp một cái ăn: "Thật sự ăn ngon."
Cô để đũa xuống, đi rửa nồi, nấu nước, nấu vỏ bột.
Trần Chí Khiêm sau lưng cô, nhìn cô lại nhìn những thứ kì quái trên bàn trước mắt này, anh không kén ăn, chỉ là không ăn đồ kỳ quái, nhớ tới cô hiểu được, còn nói cái gì mà "Đàn ông hăng hái hơn", cho dù biết rõ ăn những thứ bổ này không có quá nhiều đạo lý, nhưng...
Hạ quyết tâm, Trần Chí Khiêm gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hương vị dầy đặc như tào phớ, còn có mùi thịt gà, hương vị còn rất không tệ.
Phần Kỳ xoay người nhìn anh đang ăn, hỏi: "Đúng không! Kỳ thật còn ăn rất ngon."
"Rất ngon." Anh cười nhìn cô. Phàn Kỳ vớt mì sợi lên trải ở trong bát, lại cầm đĩa gà to ra để ở trên vắt mì: "Mâm gà đến đây!"
Phàn Kỳ nhìn đĩa kê gà xào còn một ít, ngay từ đầu còn nói không muốn ăn? Sao lại ăn nhiều như vậy? A! Đàn ông mà!
Hai người ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, Trần Chí Khiêm nghe, đầu bên kia điện thoại là Phùng Học Minh, anh ấy nói: "Dì Hai của tôi mắc câu rồi."
"Vậy không phải rất tốt sao."
Phùng Học Minh như có cảm giác hơi say: "Trần Chí Khiêm, anh không phải là thứ gì tốt."
"Hối hận?" Trần Chí Khiêm hỏi.
"Thúi lắm, vĩnh viễn sẽ không hối hận." Phùng Học Minh cúp điện thoại.
Trần Chí Khiêm chống lại một đôi mắt to tò mò của Phàn Kỳ, anh gắp một chút mì sợi: "Phùng Học Minh nhờ anh tìm đường đi cho anh ta, để cho ba của anh ta dùng tiền, cuối cùng anh ta đưa ba của anh ta ra, anh ra chủ ý cho anh ta..."
Phàn Kỳ nghe chủ ý của Trần Chí Khiêm, cúi đầu đập bàn cười, đây thật sự là tất cả đều vui vẻ, duy chỉ có ba của Phùng Học Minh có thể buồn bực đến nội thương."Em đừng vỗ nữa! Nếu không tin báo sẽ được chứng thực."
Phàn Kỳ lập tức thu tay lại, hiện tại cũng chưa tới tám giờ, nếu như bị truyền từ tám giờ đến sáng? Thật là đáng sợ.
Nhưng cô vẫn là không nhịn được muốn cười: "Phùng Học Minh thật đúng là con ngoan, hiếu thuận với ba ruột, tiết kiệm tiền cho ba ruột; anh em yêu thương nhau, vì anh em giải quyết đường tình nhấp nhô; tôn trọng mẹ nhỏ, để cho mẹ nhỏ có đầy đủ quyết sách tự do. Ha ha ha ha... Trần Chí Khiêm, anh rất xấu rồi... Ha ha ha..."
Trần Chí Khiêm không nhìn nổi lãng phí ăn hết kê gà, dọn dẹp bàn đi rửa chén.Phàn Kỳ tắm rửa qua, giặt quần áo, bò lên trên giường, để lại Kỳ Kỳ và Christy, những thứ khác đều mời ra ngoài, Kỳ Kỳ và Christy không chiếm diện tích nhất, để cho cô gối đầu hai chúng nó ngủ là được rồi.
Nhìn con gấu một nam một nữ trên bệ cửa sổ, kỳ thật làm một đôi gấu hôn môi cũng không tồi, trong đầu nghĩ, cô cầm lấy hai con gấu miệng đối miệng, đáng tiếc con gấu là nhựa vô cùng cứng ngắc, không có biện pháp..."Phàn Kỳ, xuống đây."
Nghe thấy giọng nói sau lưng này, hai con gấu Phàn Kỳ trong tay rơi trên giường.
Cô xuống giường, đứng ngửa đầu nhìn anh: "Làm gì?"
"Muốn để anh hôn em, em cứ việc nói thắng!" Không đợi cô phủ nhận, Trần Chí Khiêm đã cúi đầu hôn lên môi của cô, hồi lâu sau anh buông ra, thấy hai gò má cô đỏ bừng, đưa tay vuốt cái mũi của cô một cái: "Anh đi giặt quần áo."
"Được." Phàn Kỳ lên trên giường.
Trần Chí Khiêm treo quần áo nói: "Từ nay về sau, em tắm xong cứ để quần áo ở đó, chờ anh tắm rửa thì cùng nhau giặt. Tách ra giặt, lãng phí nước. Anh còn phải chờ em quần áo giặt xong, lại để quần áo của anh vào, cũng lãng phí thời gian."
"A, hiểu rồi!" Phàn Kỳ xoa Kỳ Kỳ, cúi đầu cười.
Trần Chí Khiêm tiến vào phòng, nằm xuống đưa tay tắt đèn, nghiêng người mò tới Phàn Kỳ, dán vào thân thể của anh, anh dính vào lưng của cô: "Chị Ngô sắp xếp thứ bảy đi đảo Nam Nha."
"Được."