Chương 368: Bộ Phim Máu Chó Nhà Họ Phùng (2)
Rõ ràng là phí hòa giải tại bị báo chí cố tình biến tấu thành của hồi môn. Trên báo còn nói khi phỏng vấn Wiffiam, Wiffiam nói anh thực sự hạnh phúc, về sau sẽ cùng Phùng Học Kiệt sinh sống ở nước Anh, không cần để ý đến ánh mắt của người khác, hai người họ yêu nhau thật lòng.
Phùng Thế Xương xem đến nỗi bừng bừng tức giận, ông hỏi bà hai: "Bà để Phùng Học Kiệt đi cùng thằng quỷ kia?" (Nói người nước ngoài với hàm ý coi thường?)
Bà hai tỏ vẻ ủy khuất: “Tôi sợ ông điên lên, không kiềm chế được xong đánh chết Phùng Học Kiệt!”
Phùng Thế Xương cố trấn tĩnh lại, nhưng không thể trấn tĩnh nổi: "Người khác gả con gái, tôi đi gả con trai? Bà sinh ra thứ gì vậy?"
Phùng Học Minh nhìn qua kính chiếu hậu thấy bà hai đang khóc không ngừng.
So với bà hai, mẹ anh ta quả thực không làm đàn ông vừa lòng chút nào, cùng là khóc, mà người ta mềm mại như hoa lê đái vũ, mẹ anh ta thì vừa khóc vừa lảm nhảm, giống hệt Đường Tăng niệm chú kim cô, thi thoảng lại nổi điên lên.
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Hứa Diệu Nhi, Hứa Diệu Nhi thật sự rất giống mẹ anh ta, vừa khóc vừa náo loạn, làm cho người ta phiền muộn.
Nhưng ít ra tiếng khóc khiến người khác phiền muộn ấy chân thật, không giống người đàn bà trong gương chiếu hậu này, bọc lên người lớp da mỹ nhân, nhưng dưới vẻ đẹp dịu dàng ấy mà nói, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra bà ta sẽ chạy trốn nhanh hơn bất kì ai.
Xe đỗ trước tổ ấm tình yêu của Phùng Thế Xương và bà hai, bên trong người hầu đã chuẩn bị đầy đủ chậu than, bà hai nói: "Thế Xương, ông bước qua chậu than đi, cho xui xẻo mất đi.”
Phùng Thế Xương không nhịn được bực tức, ông ta giơ chân đá chậu than: "Bà mới xui xẻo."
Phùng Học Minh xuống xe, nếu lúc này có mẹ ở đấy chắc chắn anh ta sẽ không rời đi, còn bây giờ thì anh ta không muốn đứng đây xem trò cười của ba mình.
Phùng Học Minh nói với Phùng Thế Xương: “Ba, công ty con còn có việc, con xin phép về trước.”
Phùng Thế Xương nhìn lên, một bên là thằng con cả đang lái xe rời đi, một bên là người trong lòng đang khóc lóc vì ủy khuất.
Nhìn mặt đất không còn đống tro tàn, ông ta bước vào trong rồi lại quay đầu nhìn, người đàn bà kia vẫn là người đàn bà kia, nhà vẫn là nhà, nếu bình thường ông nhìn thấy bà ta khóc như vậy đã sớm lại gần để an ủi, nhưng bây giờ ông ta lại bị tiếng khóc của bà ta quấy nhiễu đến nỗi tâm phiền ý loạn.
Trong nháy mắt Phùng Thế Xương vậy mà lại nhớ đến Lưu Xảo Yến, nhưng ông lại không muốn gặp bà ta, ông bảo tài xế lái xe đến nhà chính.
Buổi chiều, Lưu Xảo Yến vừa mới ngủ dậy, đi từ trên lầu xuống thì thấy Phùng Thế Xương đang vào cửa, Lưu Xảo Yến trợn mắt: "Hết trả con trai lại đến trả tiền, giờ ông thoải mái chưa?”
Phùng Thế Xương thấy trong lòng hơi cứng lại: “Bà không thể nói chuyện tử tế một chút à?”
“Để ông chê cười rồi, xưa nay tôi vẫn nói như vậy, ai như tâm can bảo bối kia của ông, biết nói mấy lời ngọt ngào.”
Lưu Xảo Yến tiến đến sô pha ngồi xuống: “Có chuyện gì, nếu là chuyện vị tâm can của ông nói tôi không chịu xì tiền ra, thì để tôi nói rõ cho ông, thật ra ban đầu tôi còn không muốn để con trai phải trả tiền.
Nhưng về sau, con trai tôi cũng không phải đụng tay vào, xem ra tâm can của ông cũng có cách để xoay xở tiền. Ông đã trở về rồi mà không biết đi thưởng cho bà ta? À! Ông thưởng cho tôi đúng không? Định thưởng xong rồi mắng tôi đúng không?”
Đối mặt với Lưu Xảo Yến trước sau như một không hề nói lý, Phùng Thế Xương nghĩ đầu óc mình chắc bị kẹt cửa mới đi tìm bà ta, ông ta quay đầu ra cửa đi lên xe: “Đến công ty!”
Ban đầu Phùng Thế Xương vốn muốn đến chỗ Lưu Xảo Yến, nhưng cuối cùng lại đến công ty.