Chương 376: Lễ Trao Giải (3)
Phàn Kỳ tại nói một câu người Hồng Kông nói tiếng Anh, cô nói: “Khẩu âm như thế này đáng để bị cười chê sao? Ngôn ngữ có thể nói thà một nghệ thuật, tiếng Hán thì sâu sắc và thâm thúy, tiếng Pháp tại tao nhã và nghiêm ngặt.
Tuy nhiên, cái cơ bản nhất của ngôn ngữ, chính là chức năng mở rộng nhất, để người ta có thể giao tiếp với nhau. Chỉ cần chúng ta đều hiễu được nhau là tốt rồi. Ông là người nói tiếng mẹ đẻ nên ồn nói tốt, ông lại vì thế mà kiêu ngạo ư? Vì vậy mà ông có thể khinh thường những người không nói tốt tiếng Quảng Đông sao?
Hồng Kông sau chiến tranh thế giới thứ hai, chỉ có năm trăm, sáu trăm nghìn người, hơn ba mươi năm, dân số không ngừng tăng lên, đến nay đã có hơn năm triệu người. Đây là thành phố cho người nhập cư, cũng có thể nói đây chính là thành phố có nhiều người từ nhiều nơi khác đến.
Mọi người chê cười tiếng Quảng Đông của người mang giọng điệu từ quê hương của người ấy, tôi cho rằng điều này trái với tỉnh thần của câu chuyện “Dưới núi Sư Tử”, đặc biệt là hai câu: “Dưới núi Sư Tử, hãy giúp đỡ lẫn nhau, vứt bỏ phân biệt mà tìm người ở bên. Buông bỏ mâu thuẫn trong tòng tẫn nhau, cùng nhau theo đuổi lý tưởng. Ông Hứa, tổ tiên của ông đến từ đâu? Lúc bọn họ đến đây, tiếng Quảng Đông đã chuẩn chưa?”
Có ai mà không biết nhà họ Hứa đến từ Thượng Hải? Thậm chí Thượng Hải cũng không phải gốc gác của họ, gốc gác nhà họ Hứa là từ Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Phàn Kỳ nói vào micro: “Mọi người xin tôn trọng khẩu âm khác nhau của những người nói tiếng Quảng Đông. Trên thực tế, việc này cũng là tôn trọng tổ tiên của mình, bởi vì tổ tiên chúng ta đã từng giống như tôi,nói tiếng Quảng Đông không lưu loát và đều khó khăn khi mưu sinh ở Hồng Kông.”
Lời này của Phàn Kỳ vừa nói ra, ở dưới vang lên một tràng pháo tay oanh liệt, tất cả mọi chuyện đều đi khỏi dự tính của Hứa Hạt, ông ta vốn muốn cô giải thích tại sao không học tốt tiếng Quảng Đông, không ngờ cuối cùng cô lại chuyển chủ đề đến việc thành phố có nhiều người nhập cư, lại chuyển chủ đề về lòng bao dung và giúp đỡ lẫn nhau.
Làm cho việc ông ta bây giờ cười chê khẩu âm của cô thì ông ta chính là một tên hề. Hứa Hạt không vui vẻ gì mà rời khỏi sân khấu.
Hứa Diệu Nhi, người cách Hứa Hạt hai vị trí trên khán đài, nhìn cha mình đi ngang qua…
Rất nhanh đã đến lúc công bố giải quán quân và á quân. Giải thưởng đầu tiên là giải á quân, người thứ ba là Hứa Diệu Nhi lên khán đài, cô ấy nhận lấy cúp và nói vào micro: “Cảm ơn chương trình ‘Ai là thần chứng khoán’ đã cho tôi có cơ hội một lần so tài trong thị trường chứng khoán cao cấp ở Hồng Kông.”
Hứa Diệu Nhi nhìn quanh một vòng khán giả ở phía dưới: “Chương trình cũng cho tôi biết rằng ngoài bầu trời còn có bầu trời khác nữa và ngoài người này còn có người kia nữa, để cho tôi biết rằng mình cách cao thủ một khoảng rất xa.
Chỉ là, chương trình cũng tiếp thêm cho tôi niềm tin, như là chim non mọc đủ lông đủ cánh, chỉ còn việc thử bay nữa mà thôi. Sau cuộc thi này, tôi quyết định thử thách bản thân, tôi sẽ không sống dưới sự bao bọc của ba mẹ nữa mà sẽ tự mình đối mặt với thương trường.
Vì vậy, tôi quyết định mình sẽ gia nhập bộ phận môi giới chứng khoán của Diêu Hoa, trở thành đối tác của Diêu Hoa sắp tới. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”
Hứa Diệu Nhi nói xong câu này liền nháy mắt với Phàn Kỳ, Phàn Kỳ cũng gửi lại cô ấy một nụ hôn gió.
Lời nói của Hứa Diệu Nhi làm tất cả khán giả ngồi dưới xôn xao. Mặc dù Hứa Diệu Nhi không bằng Phàn Kỳ thế nhưng thực lực của cô ấy ai cũng có thể thấy rõ. Hai người dự thi khác của Trường Hưng một người xếp vị trí thứ chín, một người thì trong ba ngày đột ngột bị thua lỗ quá hai mươi nên đã bị loại.