[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 374 - Chương 381: Tiến Bộ Mới (1)

Chương 381: Tiến Bộ Mới (1)
Đứa trẻ đang được Chu Nhã Lan ôm, đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấy, lao ra cửa: “Bà quên rồi sao, là người phụ nữ kia muốn bắt con để uy hiếp, cho nên mẹ mới quyết định ly hôn, nhường chỗ cho người phụ nữ kia! Mẹ nhất định phải giữ con ở bên cạnh vì mẹ muốn nhìn thấy con lớn lên.” 

Bà Lâm bị cháu trai nói như vậy, nên đã lùi về một bước, Chu Nhã Lan đi qua ôm đứa con trai của mình: “Hữu Kiệt, chúng ta đi vào.”

Thấy bà Lâm từ cứng rắn chuyển sang buồn bã, Chu Nhã Lan nói: “Bà nội, xin bà nén đau thương.”

Phàn Kỳ và mẹ con Chu Nhã Lan cùng vào trong nhà, Chu Nhã Lan nói với con trai: “Đây là ông Liêu.” 

Phàn Kỳ khi nhìn thấy Liêu Kế Khánh đặc biệt giữ bình tĩnh rất tốt.

Lâm Hữu Kiệt gọi: “Ông Liêu.”

Trong nháy mắt, Liêu Kế Khánh đã lấy lại được bình tĩnh: “Ngoan.”

“Đây là An Đễ.” Chu Nhã Lan kêu đứa nhỏ gọi Phàn Kỳ.

“Xin chào dì An Đễ.”

Đứa nhỏ gọi cô ấy là dì, cô cũng ngang hàng với Chu Nhã Lan, bình thường cũng xưng hô ngang hàng với Liêu Nhã Triết, nếu nói vậy thì Liêu Kế Khánh quả thật lớn hơn Chu Nhã Lan một thế hệ, Liêu Kế Khánh được gọi là “ông nội”, cũng không sai!

Đứa nhỏ đi lên lầu, Chu Nhã Lan bảo người giúp việc người Philippin chuẩn bị cơm tối, nói: “Ông chủ Phó vừa mới đi, thật sự rất cảm kích mọi người đã ủng hộ tôi vào lúc này.”

“Phải, đây là thời điểm khó khăn nhất của cô.” Liêu Kế Khánh nói: “Tôi sợ rằng ngày mai sẽ có nhiều tin tức xuất hiện trên tivi và báo chí hơn, đừng lo lắng về điều đó, ở nhà chờ tin tức là được rồi. Xem ra chuyện này, chính tôi cũng không có cách nào kiểm soát được.”

“Tôi biết.” Chu Nhã Lan gật đầu.

“Tôi biết cô là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù là một con chó một con mèo ở chung nhiều năm như vậy, chúng vẫn sẽ có tình cảm với nhau. Nhưng nếu cô nhìn vào con trai của nhà họ Triệu, ngay cả khi con trai anh ta bị bệnh, anh ta đến ông chủ Triệu để xin tiền, đến một xu cũng không nhận được. Có một số người đàn ông thờ ơ lạnh lùng, đừng hy vọng họ sẽ niệm tình, cho nên cô không cần vì họ mà thương hại.” 

Liêu Kế Khánh nói với Chu Nhã Lan. “Ừ.”

Thấy Chu Nhã Lan chỉ trả lời đơn giản, Liêu Kế Khánh cũng không muốn nói thêm gì nữa, nói tiếp nữa, anh sẽ cảm thấy rằng mình thật sự là trưởng bối của cô. Phàn Kỳ ăn tối ở nhà Chu Nhã Lan, ngồi với cô ấy một lúc rồi cùng Liêu Kế Khánh rời đi.

Ngồi trong xe, Phàn Kỳ nhìn Liêu Kế Khánh qua kính chiếu hậu, sắc mặt Liêu Kế Khánh hơi khó coi.

Thấy Phàn Kỳ đang nhìn mình, Liêu Kế Khánh mỉm cười và nói: “Tôi đang cảm thấy, năm tháng đúng là không buông tha cho người nào, trong chớp mắt tôi đã bị người khác gọi là ông nội. Tiểu tử Nhã Triết này đã hai mươi sáu tuổi rồi, mà nó không trưởng thành chút nào.”

Phàn Kỳ biết anh ta đang mắng Liêu Nhã Triết để đánh lạc hướng, cha mẹ ở những gia đình giàu có và quyền lực đôi khi không có không gian riêng tư.


 Nếu lúc đó Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan không chia tay, thì hiện tại họ có thể là một cặp vợ chồng ân ái rồi đúng không?

 Phàn Kỳ về đến nhà, tắm rửa, lên giường xem tin tức, tất cả đều đang theo dõi vụ án này, phóng viên đã tung ra một đoạn clip về phản ứng của Chu Nhã Lan và Nhạc Vận Vy khi đối mặt với sự việc này. 

Ngược lại, Chu Nhã Lan có vẻ rất bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của phóng viên, Nhạc Vận Vy thì khóc rống lên, khóc nhiều đến mức không thở được là sẽ chết.

 

Bình Luận (0)
Comment