Chương 387: Nhìn Thấy Mẹ (1)
Trần Chí Khiêm quay lại, phát hiện cô đang ngủ, nhưng có thật là cô đang ngủ? "Phàn Kỳ."
"Ừm?"
"Còn một trăm phép trừ mà em đã làm thì sao?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.
Đã nửa đêm rồi anh còn hỏi cái này làm gì? Chẳng qua Phàn Kỳ thấy chột dạ, ban đầu cô chỉ thuận miệng dỗ dành chồng, chẳng lẽ thật sự phải làm bài tập?
"Chồng ơi, mắt em nhức mỏi lắm rồi! Chúng mình ngủ được không? Ngày mai lại thảo luận chuyện này tiếp." Phàn Kỳ nhắm mắt tại nói.
“Anh cảm thấy nhận thức của em với hiện thực không đúng. Em nên hiểu rõ tuổi tác của chúng ta chênh lệch nhau, kiếp trước là kiếp trước, nếu nối tiền kiếp trước để tính, người ta đầu thai chuyển thế, vậy tính ra tuổi cũng phải đến mấy vạn năm?”
Phàn Kỳ cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ không đáng đến tính toán, anh ấy lại làm nó phức tạp lên. Đúng là con người! Càng cố làm nó qua loa đi lại càng là để ý nhiều hơn.
Ban đầu tâm trí cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon bây giờ lại bị giật cho tỉnh dậy, làm sao để gỡ khúc mắc đây?
Đài truyền hình đêm khuya quá phận, suy nghĩ của người cũng quá phận, trong đầu tràn ngập hình ảnh phòng tắm khi nãy. Phàn Kỳ nghĩ ra biện pháp giúp cô một công đôi việc, vừa có thể thỏa mãn suy nghĩ xấu xa của mình, lại vừa có thể xóa bỏ nút thắt trong lòng anh.Cô xoay người lại và ghé vào người anh: “Em không làm phép trừ đâu! Anh cũng biết đầu óc em thế nào mà, vô cùng thuần khiết, về khái niệm con số, số chỉ đơn giản là số, hoàn toàn không thể liên tưởng đến các vấn đề khác.
Em đã viết một trăm lần, ý em là em đã làm một trăm lần đề toán học sinh tiểu học. Vậy thì thế nào? Em chỉ muốn chờ anh về. Truy cứu bản chất của sự vật, dùng con số này, để chúng ta hoàn toàn kết nối bên nhau. Để sự kiện chính về anh khắc sâu trong lòng em vào thanh xuân tuổi 23, cho nên em có một ý tưởng thế này, anh có muốn nghe không.”
Trần Chí Khiêm biết, cô chỉ đang nói nhảm, nhưng người ta đã mất công khua môi múa mép, anh cũng không ngại cho cô một cơ hội: “Nói anh nghe xem nào.”
Phàn Kỳ nói bên tai anh: “Em muốn xem anh làm một trăm lần đề toán trên người.”
Cô còn thổi vào tai anh một hơi, khuôn mặt Trần Chí Khiêm đỏ bừng ngay lập tức, anh hỏi: “Làm như thế nào?”
Phàn Kỳ lướt ngón tay trên yết hầu của Trần Chí Khiêm, miệng khẽ nhẩm ngày sinh của anh, nhẩm xong cô dẫn dắt tay anh xuống cổ cô: "Anh bắt đầu viết ngày sinh của em từ đây, sau đó dần dần đi xuống, cứ vậy viết một trăm lần, dù có là óc heo cũng có thể nhớ kỹ.”
Đúng là tiểu hỗn đản! Sao cô ấy có thể nghĩ ra ý tưởng này?Trên thực tế, có ai bắt phải viết đến lần thứ một trăm đâu? Chỉ cần vài lần……
Lăn lộn không biết bao lâu, Phàn Kỳ lê thân thể tàn tạ bò lên giường, cơ thể run rẩy mặc lại đồ ngủ, Trần Chí Khiêm dựa vào đầu giường, tay mò xuống eo cô, Phàn Kỳ bị dọa, vội vàng xin tha: "Chồng ơi, em biết anh còn trẻ, tràn đầy sức sống, sinh lực dồi dào, thân thể cường tráng……”Nghe cô niệm thành ngữ, Trần Chí Khiêm cười rồi thu tay về, cô ấy đang nghĩ đi đâu vậy.
Phàn Kỳ mặc xong rồi chui vào trong chăn, sau đó cô được anh ôm lấy, anh ấy hỏi: “Sao em lại mặc đồ ngủ dài tay?”Mặc đồ dài tay, giữa đùi và cánh tay cách nhau một lớp vải, nằm không thoải mái cho lắm.
"Anh trai này! Điều hòa trong nhà lạnh đến mức nào anh không biết à? Em tắm xong chờ anh ở dưới nhà, nếu không mặc đồ dài tay thì chờ bị cảm lạnh chắc?"
Nhớ lại lúc trước, Phàn Kỳ không nhịn nổi mà cười khẩy: “Em cũng không giống người nào đó, trước đây phòng nóng như lò than mà còn mặc đồ dài tay ……”
Bị bà xã bóc mẽ chuyện trước đây, Trần Chí Khiêm vội đưa tay che cái miệng nhỏ của cô lại, Phần Kỳ dùng chút sức nhỏ nhoi để đẩy ra, anh buông tay.
Chương 388: Nhìn Thấy Mẹ (2)
"Vợ yêu dù ngon đến đâu cũng phải biết kiềm chế. Ngày mai...... à không, đã sang hôm nay rồi, mẹ nuôi của em kiêm mẹ vợ của anh đến, nhỡ mai dì thấy em trông uể oải, tính thần không phấn chấn, anh nói xem dì sẽ nghĩ như thế nào."
Phàn Kỳ hỏi anh. Ai mà biết được cô lại bị dọa sợ như thế, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Ngủ."
Lần này thực sự không làm gì khác ngoài ngủ.
May mà chủ nhật không phải đi làm nên cô được ngủ bù, khi Phàn Kỳ tỉnh dậy đã là giữa trưa, Trần Chí Khiêm nằm bên cạnh đã làm việc liên tục trong nhiều ngày, khi về nhà còn lăn lộn với cô suốt cả đêm, lúc này anh vẫn còn ngủ.
Phàn Kỳ từ từ ngồi dậy, Trần Chí Khiêm cũng dậy theo: "Chúng ta đi mua trước cho chú dì vài thứ nhu yếu phẩm, áo ngủ, dép lê, khăn lông gì đó, còn phải mua thêm vài món quần áo, chú dì đi đến bệnh viện tư nhân, em cũng biết ở chỗ đó nhìn quần áo không thể nhận ra người mà. Với cả đi mua thêm ít rau nữa, chú dì chẳng mấy khi lên đảo, chắc không quen đồ ăn Tiểu Nhã làm.”
“Quần áo thì đừng mua vội, chờ chú dì đến đây đo kích thước rồi đi mua sau..” Phàn Kỳ vừa mặc quần áo vừa nói.
“Được!”
Hai người xuống nhà, giúp việc người Philippines làm món phở bò viên, vừa cho bữa sáng vừa cho bữa trưa, sau khi ăn xong hai người lái xe ra ngoài.
“Em có định mua xe không?” Trần Chí Khiêm hỏi Phàn Kỳ.
“Em đang tính, chú đến đây để khám bệnh, khi chú không có thời gian đến đi đón dì với mẹ em, em sẽ làm thay chú.”
Phàn Kỳ nghĩ rồi nói: “Chẳng qua lúc này em đang vội, không có thời gian đi mua xe, Liêu Nhã Tích có ba cái xe, em thấy bình thường anh ta hay lái luân phiên chúng.
Nếu không có thời gian, em hỏi mượn anh ta một chút, chờ chú phẫu thuật xong cho mọi người yên tâm, rồi hẵng mua? Với cả làm thế nào để đem tiền tệ đổi thành nhân dân tệ, lần này mẹ em đến đây, em muốn đưa bà ấy tiền, dùng nó để mua này cho anh trai em.”
“Thứ Đại Lục thiếu không phải nhân dân tệ mà là đô la Mỹ. Hiện tại bên phía chính phủ đưa ra tỷ giá hối đoái 1:34, nhưng làn sóng xuất ngoại chỉ vừa mới bắt đầu, nhất là ở Thượng Hải, hầu hết tư nhân đều thiếu đô la Mỹ, nhưng bản thân quốc gia lại có ít ngoại hối nên rất khó đổi, với tỷ giá hối đoái 1:34 của chính phủ cùng 1:8 của tư nhân, thậm chí lên đến 1:9, chúng ta có thể đổi đô la Hồng Kông lấy về đô la Mỹ."
“Vậy có phải là phi pháp không?”
“Đất nước đang chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nền kinh tế quá độ, thực hành giá cả đường sắt đôi chế, bây giờ có rất nhiều đồ vật/hàng hóa bị loạn giá, quốc gia cũng đang dò đá qua sông, ngay từ đầu đã không có ý kiểm soát mấy chuyện này, đầu năm 94 làm một bước đơn giản lại có thể đột phá giá cả, tỷ giá hối đoái nhảy lên 1:87 ngay lập tức, cùng tư nhân trong thị trường thống nhất giá cả, giá cả sản phẩm của Đại Lục được tự do hóa, theo lẽ tự nhiên thị trường này biến mất. Cho nên đừng theo bọn đầu cơ trục lợi chuyên nghiệp rồi thay đổi bản thân.”
“Ồ!”
"Hy vọng A Viễn có thể cùng với các chuyên gia kinh tế ở Đại Lục tìm ra một biện pháp ôn hòa hơn so với việc phá vỡ hàng rào giá cả, phải biết là rất nguy hiểm khi để giá cả qua đêm.”
Đối với Phàn Kỳ kiếp trước, giai đoạn lịch sử này chỉ là một vài dòng chữ trên mặt giấy, nhưng bây giờ nghe Trần Chí Khiêm nói cô mới hiểu đây chính là một trận phong ba bão táp.
Trần Chí Khiêm cảm thán: "Bởi vậy mới nói, mất 40 năm, Đại Lục có thể phát triển đến mức cùng đứng trong một chiến trường thương mại với Mỹ là một điều không dễ dàng gì, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu bước ngoặt?”
“Ừm.” Có lẽ chỉ có người đã trải qua sự phát triển nhanh chóng của đất nước như anh ấy mới có thể hiểu sâu sắc về nó đến vậy?
Chương 389: Nhìn Thấy Mẹ (3)
Đi đến trung tâm thương mại, hai người cùng nhau xuống xe, Phàn Kỳ ôm cánh tay Trần Chí Khiêm, cảm thấy ông xã của mình rất to lớn, mạnh mẽ, cô quyết định ngưỡng mộ anh một chút.
Sau khi vào trung tâm thương mại, cô muốn đi ở tầng dưới siêu thị nhưng Trần Chí Khiêm tại lôi kéo cô lên tầng trên.
“Đi siêu thị mà! Không phải chúng ta định mua đồ dùng hằng ngày cho chú dì sao?”
“Mua đồ ngủ.” Trần Chí Khiêm nói.
“Chú dì với mẹ em dùng đồ ngủ loại vải bông là được rồi, dưới siêu thị có.”
“Lên tầng đi.”
Anh ấy muốn mua đồ đắt một chút? Cũng được. Phàn Kỳ bị anh kéo đến một cửa hàng nội y.
Không phải cô ngại mua đồ ngủ đắt tiền cho trưởng bối trong nhà, nếu mua đồ ngủ này chắc chắn họ sẽ không mặc, bởi vì đây toàn những bộ đồ gợi cảm.
Cô kéo tay Trần Chí Khiêm: “Cái này không thích hợp.”
Trần Chí Khiêm đến khu vực đồ ngủ và chọn hai bộ váy ngủ bằng lụa tơ tằm. Một bộ váy ngủ màu be khoét chữ V sâu và một bộ váy ngủ củ sen xẻ tà cao.
Lúc này Phàn Kỳ mới phản ứng lại, cái này là chọn cho cô, cô đứng một chỗ nhìn anh đi thanh toán, trong nháy mắt cao cả trở thành đáng khinh, tâm tình này của anh ai hiểu được?
Vừa ngưỡng mộ chưa được hai mươi phút cô đã phải thốt lên, quá hạ lưu quá vô sỉ……Phần Kỳ tìm ra vô số từ đồng nghĩa để mắng anh trong lòng.
“Không phải em nói sợ lạnh à? Tròng lên áo ngủ là được rồi.” Trần Chí Khiêm cầm túi hàng tiến về phía cô.Phàn Kỳ quay đầu lại và nhận ra có ánh đèn nhấp nháy phía xa.
Giờ thì hay rồi, kiểu gì ngày mai cô và chồng cũng cùng nhau lên mặt báo. Phàn Kỳ dùng sức véo mu bàn tay Trần Chí Khiêm, anh kéo cô xuống dưới: “Đi siêu thị thôi.”
Sau khi mua những vật dụng hàng ngày và trở về nhà, anh nhờ giúp việc người Philippines giặt bộ đồ ngủ mà anh đã mua, sau đó hai người cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn, khi đồng hồ chỉ đến số bốn, anh ra sân bay đón người.
Thức ăn trên bàn hầu như đã chuẩn bị xong, một đi rau muống xào, một đĩa dưa chuột sốt dầu hành, làm sớm có vẻ không tốt lắm, hay chờ mọi người đến rồi làm lại sau?
Phàn Kỳ vào phòng khách nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ mười hai, chuyến bay của chú dì hạ cánh lúc bốn giờ hai mươi, chắc cũng sắp đến nơi rồi?Sắp được gặp lại mẹ rồi! Phàn Kỳ có phần mong chờ, lại có phần khẩn trương.
Sau khi ngừng tay lại cô đi ra sân nhà và mở cổng lớn, cô ló đầu ra rồi nhìn quanh con đường bên ngoài, cuối cùng quay vào trong sân và ngồi xuống ghế dài cho đến khi xe của Trần Chí Khiêm lái vào đậu ở chỗ đậu xe.
Từ trong xe vang lên giọng nói vang như chuông của chú mập đen: “Niếp Niếp.”Tiếng gọi này khiến Phàn Kỳ giật mình, dì ngồi cạnh chú khẽ nạt: “Trời đất! Nói với ông bao nhiêu lần rồi, hạ thấp cái giọng xuống. Nơi này không giống chỗ nhà ông và anh em ông cách nhau một cái sông, nói chuyện phiếm phải mất hơn nửa ngày, cả thôn đều nghe thấy giọng ông. Dọa Niếp Niếp sợ thì sao?”
Bị dì dạy dỗ, chú tỏ ra ngượng ngùng.“Không sao đậu dì.” Phàn Kỳ vội vàng nói.Mẹ cô đi xuống từ ghế lái phụ, trên tay xách theo túi nilon: “Niếp Niếp.”
“Mẹ.” Cuối cùng Phần Kỳ cũng gặp được mẹ trong kiếp này, người mẹ này nhìn qua rất giống mẹ cô kiếp trước, chẳng qua dáng người mập mạp, không có thanh tú giống mẹ cô kiếp trước, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tình yêu.
Trần Chí Khiêm vừa mở cốp xe vừa nói: “Kỳ Kỳ, thất thần ra đấy làm gì, xách hành lý đi vào.”Nhờ có Trần Chí Khiêm nhắc nhở, tránh để cô phát ngốc và đứng đực tại chỗ, cô vội vàng đến chỗ anh.
Chú gọi với: “Đến đây, đến đây.”
“Chú, chú không cần phải làm gì cả, bọn cháu tự lo được.” Trần Chí Khiêm xách hành lý đi tới.Hành lý của chú dì toàn túi là túi, còn mang theo không ít, muốn xách hết một lần cũng không xách được.