Chương 391: Trưởng Bối Nhìn (2)
Mặc dù khi Hiểu Tĩnh trở về nói với bà, hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, quan hệ của cả hai khá tốt, còn nhấn mạnh khen con gái bà hiểu chuyện, nhưng mà bà viết hai vợ chồng Hiểu Tĩnh cảm kích nhà bọn họ, nên chuyện tốt khoe ra, chuyện xấu giấu đi. "A Khiêm, bởi vì tính tình Niếp Niếp không tốt, mong con có thể nhường nhịn nó.”
"Tính tình em ấy hơi trẻ con một chút thôi mẹ, rất tốt. Mẹ đừng lo lắng vớ vẩn, tình cảm của hai bọn con rất tốt." Trần Chí Khiêm hỏi bà: “Lần trước lúc đến lúc đi đều vội vàng, cũng chưa gặp được anh Tuần, anh ấy tìm được người yêu thế nào rồi?"
"Cô gái nhỏ kia là người đến từ Thanh Phố, thi vào trường đại học y, dáng vẻ đoan chính, thái độ rất tốt. Sau khi anh trai của con dẫn cô gái nhỏ kia về ăn cơm, mẹ và cha cũng đã đi gặp cha mẹ của cô ấy mấy lần, đây là chuyện riêng của hai đứa nhỏ, mẹ đã thương lượng tiền sính lễ, nông thôn có quy củ riêng của nông thôn, chúng ta phải hỏi rõ ràng, nếu không có chỗ nào sai sót, không lễ phép, cô bé kia sẽ ủy khuất."
Trương Nguyệt Cầm tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, bà nhẹ giọng thở dài, không nói tiếp nữa.
"Mẹ à, đây là dự định của Kỳ Kỳ, tiền là của tự Kỳ Kỳ bỏ ra, cô ấy dựa vào năng lực của chính mình trong cuộc thi chứng khoán và giành được mười vạn đồng tiền thưởng, muốn đổi đô la mỹ cho mẹ mang về nhà. Để cho anh Tuần nhà mình mua nhà." Trần Chí Khiêm nói với Trương Nguyệt Cầm.
"Không được, không được." Trương Nguyệt Cầm vội vàng xua tay: “Nếu như không có chuyện của chú con, các con còn có thể giúp anh con. Nhưng tiền chữa bệnh chú của con phải tốn bao nhiêu?
Mẹ bảo mẹ ruột con nói thật cho mẹ biết nhưng bà ấy không chịu nói cho mẹ tốn hết bao nhiêu.
Mẹ biết chắc phải tốn hơn mấy chục vạn, con còn đưa tiền cho chúng ta mua vé máy bay nữa. Con biết mà, mẹ không nỡ bỏ chú con nhưng cũng không thể luôn để cho hai đứa nhỏ các con phải bỏ tiền ra, các con sống ở bên ngoài cũng không dễ dàng, chỉ cần các con lo được cho chính mình là tốt rồi. Chuyện của anh trai con, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp."
"Mẹ…" Trần Chí Khiêm còn muốn khuyên Trương Nguyệt Cầm tiếp.
Thì Phàn Kỳ ở dưới lầu đã gọi: "A Khiêm, mẹ, mọi người mau xuống đây đi, tiệm bán quần áo đã giao quần áo tới."
"Mẹ, xuống dưới lầu đi. Kỳ Kỳ bảo tiệm quần áo giao đến một ít quần áo tới, mọi người cũng thử quần áo đi."
Chí Khiêm nói với Trương Nguyệt Cầm: "Bệnh viện ngày mai đi là một bệnh viện tư nhân.
Bởi Hồng Kông có rất nhiều kẻ giàu sang cho nên bệnh viện tư nhân ở đây rất có năng lực, nhưng mà bác sĩ và y tá ở đó đã thường xuyên nhìn thấy người giàu. Hai bọn con lo lắng ăn mặc không đẹp, đến lúc đó lại khiến chú dì lên cơn giận vì những điều không đáng."
Nghe nói như vậy, Trương Nguyệt Cầm người vẫn luôn làm nhân viên bán hàng đã hiểu.Bà ấy đi từ dưới nông thôn vào trong nội thành làm nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy rất nhiều nhân viên ở nội thành khinh thường khách hàng ở nông thôn, không ngờ bọn nhỏ lại lo lắng chu đáo như vậy, bà nói: "Hiểu rồi."Hai người cùng xuống tầng…
Trong phòng khách, Phạm Kỳ cầm một chiếc áo thun đưa cho chú cô: "Chú vào thử đi."
"A không cần, không cần. Chú có quần áo rồi." Chú vội vàng đẩy ra.
Phàn Kỳ mặc kệ, khoa tay múa chân với chú: "Kích thước của áo này không chênh lệch nhiều lắm, hợp."
"Dì, dì cũng thử đi." Phàn Kỳ lại chọn đồ cho dì.
Mợ cũng xua tay: "Không cần, không cần!”
Trương Nguyệt Cầm đi xuống lầu, cầm lấy một cái áo sơ mi nói: "Cái này rất đẹp.”
Trương Nguyệt Cầm khăng khăng chọn quần áo cho ca ca tẩu tẩu, nhất định bắt bọn họ phải thử, hai vợ chồng già cũng chỉ có thể vào phòng thử đồ.Hai vợ chồng già không biết loại vải gì là tốt, chỉ biết sờ lên bộ quần áo này thật sự rất thoải mái.