Chương 394: Xem Bệnh (1)
Trần Chí Khiêm cắn răng nói tiếp: "Mẹ, con đã nói rồi, tình cảm của hai chúng con rất tốt."
Hiện tại Trương Nguyệt Cầm đã tin rồi, nhưng việc con gái mình mua loại áo ngủ kia tại bị ca ca và tẩu tẩu biết được, hiện tại bà thật sự là một lời khó nói hết.
Phàn Kỳ biết chú dì đã đi, cô ở trên người mẹ đứng dậy, mắng:: "Ai cùng anh có tình cảm tốt?"
Vừa nói cô vừa chạy lên lầu: “rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Phàn Kỳ nhào người lên giường, tay đấm xuống giường, như thế này còn để người ta sống sao?
Trần Chí Khiêm thấy Phàn Kỳ đi lên lầu, vội vàng đuổi theo, gõ cửa: "Kỳ Kỳ, đứng ngốc, mở cửa ra."
Phàn Kỳ làm sao có thể mở cửa cho kẻ cầm đầu mọi việc, anh muốn mua lúc nào mà chả được, tại sao lại mua đúng ngày hôm nay.
"Anh ngủ ngoài cửa cho em." Phàn Kỳ ở trong phòng hét lên.
Trương Nguyệt Cầm lúng túng, nhìn theo cách này thì hai đứa nhỏ thực sự đã ở bên nhau, tình cảm cũng rất tốt, khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy yên tâm.
Bà đi tới cửa: "Niếp Niếp, mở cửa ra đi!"
Mẹ gọi mở cửa, Phàn Kỳ liền đứng lên mở cửa, vừa mở cửa đã nhào vào người Trương Nguyệt Cầm, giọng nói mang theo sự nức nở: "Mới chỉ mười ba giờ.”
"Dạo gần đây em rất nổi tiếng sao? Cho lên mới có chó săn tung video quay lén. Vừa rồi anh có nói với mẹ rằng anh định lấy số tiền thưởng lần này trả lại cho mẹ, mua nhà cho anh trai, nhưng mẹ không chịu nhận, bây giờ em tự nói với mẹ đi, em kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại để những phóng viên kia nhìn chằm chằm chúng ta?"
Cái loại cáo già này, anh có thể chuyển sang chủ đề khác, Phàn Kỳ kéo mẹ vào trong phòng, hai mẹ con ngồi ở phía cuối giường: "Mẹ, con thực sự rất có tiền, con nói cho mẹ biết…"
Phàn Kỳ hận không thể lấy tài khoản của mình ra cho mẹ nhìn, cô nhìn thấy Trương Nguyệt Cầm sững sờ, nhiều tiền như vậy, đừng nói là cả đời bà, cho dù là mấy đời của bà cũng chưa thấy qua.
"Cho nên tiền phẫu thuật của với bọn con không phải một độ tiền lớn, con dự định đổi nó lấy 15.000 đô la Mỹ để mẹ mang về. Cho dù mẹ không đổi nó theo tỉ lệ 1:10 trên thị trường, hay đổi bảy phần cho người khác, cũng sẽ có mười vạn.
A Khiêm nói rằng nhà ở thương mại ở Thượng Hải có diện tích từ 40 đến 50 mét vuông được coi là lớn, mẹ mua hai căn nhà trong một tiểu khu, nhà của anh trai ở tầng ba tầng bốn, một căn phòng ở tầm dưới cùng cho chú dì.
Lớn nhỏ tách ra ở riêng sẽ ít mâu thuẫn hơn, ở gần lại có thể chiếu cố cho nhau. Tính ra mua hai căn hộ đắt nhất cũng chỉ tốn sáu vạn đồng, trang trí nhà ở của anh trai tốt hơn hơn một chút, nhà ở của mẹ đơn giản hơn một chút, chỉ tốn hai vạn tiền trang trí là đủ, số tiền còn lại thì để cho anh trai kết hôn."
Nghe con gái tỉ mỉ tính toán cho bà, Trương Nguyệt Cầm nghe được chỉ muốn lau nước mắt, hai vợ chồng bọn họ vẫn lo lắng, ban đêm hai vợ chồng già xoay người, đều nghĩ để A Khiêm đưa con gái mình đi đến Hồng Kông có phải sai hay không?
Nhưng không để A Khiêm đi theo, để con gái họ một mình đến Hồng Kông, bọn họ sẽ càng không yên lòng hơn.
Mỗi tháng vào ngày mùng bà đều đi cúng bái ở chùa Ngọc Phật, hy vọng Bồ Tát phù hộ cho hai đứa bé có thể bình an, có thể sống hòa hợp với nhau hơn.
Hàng xóm ở sát vách luôn phàn nàn rằng sau khi con gái nhỏ của nhà bọn họ đi làm ở nhà máy dệt len, một đồng tiền cũng không đưa, chỉ biết ăn uống và mặc đẹp, bà luôn khuyên: "Con gái sao? Luôn thích ăn mặc và trang điểm một chút, kệ con bé đi, đợi lớn thêm một chút nữa là sẽ hiểu chuyện."
Bà tốt bụng nói như vậy nhưng hàng xóm lại ở sau lưng nói với người khác: "Bà ấy suy nghĩ vậy đấy. Nếu tôi mà đẻ ra đứa con gái như vậy, tôi đã treo cổ tự tử luôn rồi. Đem tiền của nhà mình móc hết sạch đã không nói, còn muốn hại cả nhà khác, nhà họ Trần thực sự thiếu nợ nhà bọn bọn họ…"