Chương 406: Tôi Tìm Diệu Nhi (1)
Người ở cùng tầng đều là kẻ có tiền, có người đi tới phòng y tá khiếu nại, có người nhìn quanh thăm dò. Y tá vội vàng tiến lên, muốn nói với ông ấy, lại biết ông ấy không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng cậu nhà họ Trương trông thấy cô gái nhà người ta tiến đến, vội vàng che miệng lại.
Y tá thấy ông ấy hiểu được ý của mình, cười: "Làm phiền rồi!"
Cậu nhà họ Trương ngượng ngùng muốn quay đầu rời khỏi, đã thấy cháu rể đi tới từ phía đối diện: "A Khiêm!"
Từ biểu cảm hôm qua của Phùng Học Minh, Trần Chí Khiêm đã đoán được chắc chắn hôm nay Lưu Tương Niên sẽ không từ bỏ ý đồ, còn không phải cậu đã đến chỗ Lưu Tương Niên rồi sao, anh đi đến cửa phòng Lưu Tương Niên: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"
Cậu nhà họ Trương cố gắng nhỏ giọng: "Trưa nay, ông ta đưa thức ăn cho cậu, cậu không ăn nên mang trả cho ông ta, ông ta lại gọi cậu lại, nói rằng ông ta có hai đứa con trai, một đứa không ở bên, một đứa đã chết sớm, ông ta mắc bệnh nặng, cậu thấy dáng vẻ hết khóc lại nôn mửa của ông ta rất đáng thương, đúng lúc ông ta cho người tới tìm cậu, cậu vốn muốn tới chỗ ông ta hỏi xem rốt cuộc giữa hai bên có mâu thuẫn gì?
Nếu không phải khúc mắc gì to lớn, dù sao ông ta cũng đã bệnh nặng như vậy, chỉ cần gọi ông ta một tiếng "Ông nội”, để ông ta có thể an tâm. Sau đó, ông ta rất buồn cười lấy ra một rương tiền, nói với cậu, chỉ cần cậu có thể khuyên cháu gọi ông ta, ông ta sẽ đưa cái rương tiền này đến nhà cậu, sẽ không để cháu biết. Đây là ý gì? Là muốn cậu nhận tiền, không cần để ý đến đạo lý gì, đến khuyên cháu sao?"
Ông chủ Cao ngồi giữa gió lớn, cũng không sợ mình kích động trúng gió, đứng ở cửa vui tươi hớn hở xem kịch.
Cho dù ông chủ Cao nghe không hiểu, Lưu Tương Niên thấy khuôn mặt lạnh lẽo của cháu trai, nghĩ lại lời mình nói với ông chủ Cao hôm qua, ông ta cả đời sĩ diện, cực kỳ khó chịu, giải thích với ông lão này: "Tôi chỉ xin ông giúp một chuyện! Một chút quà cảm ơn thôi."
"Nhiều tiền như vậy là cảm ơn sao?" Cậu nhà họ Trương hỏi: "Nếu là hiểu lầm, hoặc là người cậu bên vợ tôi đây có thể giúp hòa giải sai lầm, vậy sau khi làm xong chuyện, ông mua hai cân bánh bích quy, hai cân sữa đường, xách một túi táo, đến cám ơn người cậu bên vợ này đã giúp đỡ, mới là qua lại bình thường giữa thân thích. Ông thì sao? Cho rằng tiền mặt có thể đè chết người, đúng không?"
Mặc dù tiền mặt thật sự đè chết được người, nghĩ đến hai ba mươi vạn tiền phẫu thuật, cậu nhà họ Trương đã cảm thấy mạng già này của mình thật sự không đáng tiền như vậy.
Trần Chí Khiêm nghe cậu nói xong, nói tiếng Quảng Đông mà ông chủ Cao có thể nghe hiểu: "Ông Lưu, cậu của tôi lòng dạ lương thiện, ông nói với ông ấy mình đang mang bệnh nặng, không có con trai, ông ấy đồng tình với ông, muốn giúp hòa giải, mà ông lại lấy ra năm mươi vạn cho ông ấy, mặc dù cả đời ông ấy đều chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhưng ông ấy không phải một người thấy tiền là sáng mắt.
Cậu tôi vẫn luôn muốn nói đạo lý, ông Lưu, chúng ta còn cần nói đạo lý từ Trần Uyển Âm nói về sao? Trần Uyển vì ân đoạn nghĩa tuyệt với ông, tình nguyện từ bỏ cảng tránh gió mà ba bà ấy cho bà ấy, dứt khoát trở về Đại Lục, xảy ra chuyện gì, không phải ông đã sớm biết sao?
Ông xin lãnh đạo Đại Lục ép ba mẹ tôi đến, ba mẹ tôi có thái độ gì, không phải ông cũng biết sao? Ông biết tôi có tồn tại, muốn thu mua Islay Electronics, ép tôi nhận ông, tôi có thái độ gì? Ông cũng biết.
Hiện tại tôi nói với ông một lần nữa, trong lúc bà nội tôi về Đại Lục cứu quốc, ông làm phản tặc thông đồng với người khác, là bội bạc, ông là người đầu liên hiến nhà máy cho người Nhật Bản, là không có chút khí phách nào, là chắt trai của Trần Tế Thương, cháu trai của Trần Uyển Âm, tôi nói cho ông một lần nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận ông."