Chương 408: Tôi Tìm Diệu Nhi (3)
“Em trả lời như thế nào?“ Phùng Học Minh không ngờ ông ngoại lại gọi điện thoại cho Tuyết Nghi, ông ngoại trước giờ đều không muốn con gái tiếp xúc với việc làm ăn trong nhà.
"Em nói với ông ấy, nếu như bây giờ em về, không thể tốt nghiệp đại học, sao em lấy chồng được? Sau đó ông không nói nữa."
"Ừm! Ông ấy lại đi tìm Trần Chí Khiêm, sao Trần Chí Khiêm có thể trở về? Anh cũng không muốn trở về, nên đánh chủ ý lên người em?" Phùng Học Minh nói: "Trở về cũng có chỗ tốt, ông ấy có thể sẽ giao Thiên Hòa cho em."
Nhưng mà sức khỏe của ông ngoại ngày càng sa sút, năng lực khống chế toàn bộ Thiên Hòa cũng đang giảm xuống, bởi vì thân thể không tốt, quá ỷ lại vào trợ lý đặc biệt của ông ấy, trợ lý này của ông ấy…
Phùng Học Minh hít sâu một hơi: "Nội bộ Thiên Hòa vô cùng phức tạp, em tự suy nghĩ chút đi."
"Em không đi đâu, chỉ cần anh và Trần Chí Khiêm kia đồng ý một tiếng, em có thể lập tức bị ông ném qua một bên."
Lưu Tuyết Nghi dừng lại một chút, hỏi: "Anh, em có thể tới nước Anh mở cửa hàng không? Em muốn làm đại lý của anh. Lận Dục Đồng mở văn phòng ở ngay tại Châu Âu, giúp mẹ cô ấy liên lạc với công ty ở đây. Em đang suy nghĩ, có phải em cũng có thể không? Em học nghệ thuật và thiết kế!"
Phùng Học Minh cười ra tiếng: "Chị Diệu Nhi của em tới Diêu Hoa rồi, làm đối tác, không giống trước kia. Đề nghị của em rất tốt, giúp anh khảo sát thị trường Châu Âu một chút, sắp xếp tư liệu, tháng sau anh tới gặp em."
Lưu Tuyết Nghi thấy cô chủ nhà họ Lận làm ăn như diều gặp gió, cô ta cũng có ý định này, nhưng cô ta lại không có kinh nghiệm, nói với anh họ cũng chỉ là thử một chút, cô ta cho rằng anh sẽ kêu mình nghiêm túc học tập, không ngờ lại để cô ta sắp xếp tư liệu, sau đó anh sẽ tới gặp?
"Được, em sẽ làm tốt phương án."
Phùng Học Minh nghĩ đến tuổi của em họ còn nhỏ, vì miễn để cô ta đi đường quanh co, nói với cô ta trọng điểm điều tra.Nói chuyện điện thoại xong, Phùng Học Minh đứng lên, anh ta phải đi đón bà ngoại cùng đi bệnh viện, làm hết bổn phận hiếu thuận của cháu ngoại.
Anh ta lái xe, trong đầu tràn đầy tấm hình trên báo kia, anh ta không đi tới Phồn Viên đón bà ngoại, mà đi tới tòa nhà phòng giao dịch.
Phùng Học Minh và Liêu Nhã Triết có quan hệ tốt, anh ta còn giúp đỡ đưa Diêu Hoa ra thị trường, anh ta đi thẳng đến, đi xuống tầng, xuyên qua kính nhìn vị trí ghế người môi giới của Diêu Hoa, Hứa Diệu Nhi cầm cà phê trong tay, cười cười nói nói với Phàn Kỳ.
Tâm trạng của Phàn Kỳ hôm nay rất tốt đẹp, mặc dù chưa hiểu rõ được bản án của Lâm Ích Hòa, nhưng đã điều tra rõ sự thật, cổ phần Lâm Ích Hòa nắm giữ sẽ rơi vào trong tay Chu Nhã Lan là chuyện chắc chắn.
Như vậy không cần lo lắng chuyện công việc đồ chơi thuộc tập đoàn Cẩm Thành sát nhập vào Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa nữa, có tin tức này ảnh hưởng, giá cổ phiếu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa tăng mạnh, Phàn Kỳ có thể nhân cơ hội này, mà thu mua những cổ phần lọt ra để khống chế giá cổ phiếu kia.
Nhà họ Phó không chỉ có thể hoàn thành thu mua, mà chi phí còn rất thấp. Ông chủ Phó vẫn luôn muốn hẹn Liêu Kế Khánh và Phàn Kỳ ăn cơm, cảm ơn cô!
Cảm ơn cô làm cái gì? Lượng giao dịch lớn như thế, cô không ngừng lấy được tiền thù lao, sau khi giải quyết xong vụ án này, cô nhận được hơn tám mươi vạn tiền thù lao, cô lại tiến thêm một bước tới con đường trở thành tiểu phú bà.
Báo cáo thị trường chứng khoán cuối ngày, kết toán báo cáo cuối ngày đều là chuyện của nhân viên cơ sở tạm thời, những người môi giới lớn như các cô không cần tham dự, Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi đi ra khỏi đại sảnh giao dịch, muốn đi lên trên tầng.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, trên hành lang, Phàn Kỳ và Hứa Diệu Nhi đụng phải Phùng Học Minh, Phàn Kỳ vẫy gọi: "Anh Phùng đến tìm Nhã Triết sao? Xế chiều hôm nay anh ấy đã bị anh Liêu dẫn ra ngoài gặp khách hàng rồi."
Chương 409: Không Có Khả Năng Quay Lại (1)
"Không phải, tôi..." Phùng Học Minh nhìn Hứa Diệu Nhi: " Tôi tìm... Diệu Nhi." Nụ cười của Hứa Diệu Nhi dần dần biến mất, đổi về biểu cảm mỉa mai vốn có: "Anh nói đùa cái gì đấy?"
Hứa Diệu Nhi đi lên phía trước, bị Phùng Học Minh kéo cánh tay lại: "Diệu Nhi."
Hứa Diệu Nhi nhìn cái tay trên cánh tay: "Anh Phùng, làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Phùng Học Minh buông cô ta ra, nói: " Diệu Nhi, anh muốn nói chuyện với em."
"Anh Phùng muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Không biết có bao nhiêu tài chính muốn giao cho tôi quản lý. Nhưng mà gần đây lượng tiền trong tay Kỳ Kỳ quá lớn, cô ấy đã giới thiệu không ít khách cho tôi, chỗ tôi gần như đã kín lịch rồi."
Hứa Diệu Nhi mang theo thái độ giải quyết việc chung: "Anh Phùng có quan hệ rất tốt với anh Liêu chỗ chúng tôi, có cần đi tìm anh ấy không?"
Phùng Học Minh nghiêm túc: "Diệu Nhi, cho anh năm phút, chúng ta trò chuyện một chút."
"Về chủ đề gì?" Hứa Diệu Nhi hỏi anh ta.
"Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có nổi năm phút sao?"
Hứa Diệu Nhi tiếp tục đi lên phía trước: "Không thể. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh, cho nên dù một phút cũng không muốn lãng phí thêm, xin thứ lỗi!"
Phần Kỳ ngăn Phùng Học Minh lại: "Phùng Học Minh, cầm được thì cũng buông được. Nói chuyện với Diệu Nhi, không bằng đi tìm mấy minh tinh xinh đẹp, trái ôm phải ấp mới thực tế?"Phàn Kỳ vẫn vô cùng khách khí với khách hàng lớn tương lai của công ty.
Phùng Học Minh bị Phàn Kỳ ngăn lại: "Phàn Kỳ, tôi có thể nói với em hai câu không?"
"Không phải chứ? Phùng Học Minh... Diệu Nhi không nói chuyện với anh, anh lại tìm tôi nói chuyện?" Cặn bã thật sự là cặn bã, Phàn Kỳ cảm thán.
Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ xem thường, hận không thể phun một bãi nước miếng lên mặt anh ta của Phàn Kỳ, anh ta nghẹn lại một hơi, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu."
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Em đi theo tôi." Phùng Học Minh đi lên phía trước, đi lên tầng.
Anh ta thật sự không coi mình là người ngoài, mở cửa văn phòng Liêu Nhã Triết, vẫy gọi: "Phàn Kỳ, em vào đi."
Phàn Kỳ đi vào, Phùng Học Minh ngồi trên ghế của Liêu Nhã Triết, Phàn Kỳ ngồi đối diện anh ta: "Anh nói đi!"
"Tôi biết quan hệ của em và Diệu Nhi rất tốt, tôi muốn xin em giúp một tay, nói hai câu với Diệu Nhi, khuyên cô ấy cho tôi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?" Phàn Kỳ rất không hiểu.
Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi muốn quay lại với cô ấy, muốn ở bên cô ấy.”
“Cái gì?" Phàn Kỳ giống như nghe được một chuyện cười lớn động trời: "Phùng Học Minh, đầu óc anh không bị hỏng chứ? Diệu Nhi bị úng não mới có thể quay lại với anh."
"Tôi sẽ thay đổi vì cô ấy."
"Thay đổi cái rắm, nếu như anh tự hiểu rõ thì nên biết, người cũ tốt nhất cứ giống như đã chết đi, biến mất sạch sẽ trong thế giới của đối phương, vĩnh viễn không nên xuất hiện."
Phàn Kỳ liếc mắt: "Ai mà thèm anh thay đổi."
Bị Phàn Kỳ hình dung thành phân, Phùng Học Minh cũng không trở mặt với cô, hiện tại anh ta chỉ muốn cô giúp đỡ, anh ta nói: "Phàn Kỳ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở bên cô ấy, tôi sẽ sửa những tật xấu trước kia của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Hi vọng cô có thể truyền đạt suy nghĩ của tôi, hi vọng cô ấy có thể cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính cô ấy một cơ hội, dù sao tôi và cô ấy cũng là thanh mai trúc mã, giữa chúng tôi có tình cảm, tương lai tôi sẽ quý trọng cô ấy."
Phàn Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ năm mươi, Trần Chí Khiêm sẽ đến đón cô, cô phải về nhà ăn cơm tối, ăn xong còn phải đi đến bệnh viện trò chuyện với cậu, ngày mai cậu phải phẫu thuật.
Cô nói: "Tôi sẽ không đi truyền lời, lời này ngay chính tôi nghe cũng không tin nổi, chẳng lẽ muốn đi lừa gạt Diệu Nhi sao? Xin lỗi, tôi còn phải tan làm, tôi còn có việc."