Chương 413: Bà Cụ Lưu (2)
Cậu nghe mợ lải nhải, ăn từng miếng đồ ăn một, đột nhiên ông ấy dừng lại, nuốt một miếng cơm, nhìn về phía vợ và em gái: "A Phương, em ba, anh nói với hai người, chuyện Kỳ Kỳ có rất nhiều tiền, về đến nhà, không được nói với ai, biết chưa?"
Mợ hơi nghỉ hoặc một chút, cậu nói: "Chúng ta có bốn anh em, mỗi một nhà ít thì có hai đứa trẻ, nhiều thì bốn đứa, tổng cộng mười đứa, đa số bọn nhỏ cũng đã kết hôn. Tôi cho bà biết, suy nghĩ trong lòng của mỗi người đều không giống nhau.
Lúc không có tiền, yên bình không có chuyện. Đến lúc biết Kỳ Kỳ và A Khiêm có rất nhiều tiền, nếu một nhà nào thật sự khó khăn, mượn một chút thì không sao.
Chỉ sợ đến lúc đó có nhà ai có ý đồ xấu, thì thật sự là cái hang không đáy, không thể lấp đầy. Đừng để đến cùng cho tiền rồi, còn không có kết cục tốt.
Nghe nói như thế, mợ liên tục gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cho nên, người thật sự muốn tiền của bạn, sẽ quanh co lòng vòng hỏi thu nhập hiện tại của bạn là bao nhiêu, mà người không tham tiền của bạn, dù bạn nói cho người ta biết, người ta còn sợ người khác sẽ có ý đồ xấu.
Cậu vừa dứt lời, lại muốn uống sạch cả nước ra, lại bị Phàn Kỳ cướp lại: "Cậu cũng đừng tiết kiệm chút này nữa. Ăn nhiều không tốt cho cơ thể."
"Không ăn, sẽ không ăn." Cậu bị lấy mất hộp cơm còn không vui.
"Sau này cậu phải thay đổi thói quen đi, biết chưa?" Phàn Kỳ nói với ông ấy.
"Biết rồi." Cậu thu dọn hộp đồ ăn, nhét vào trong tay mợ: "Mọi người về sớm một chút đi, nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù bác sĩ nói tôi phẫu thuật xong còn cần nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một buổi tối, mọi người chắc chắn sẽ không an tâm."
Cậu tiễn bọn họ ra khỏi phòng bệnh .
Phàn Kỳ đi ra khỏi phòng, trông thấy Phùng Học Minh và bà ngoại anh ta đang chờ thang máy.Cả nhà họ đi qua, thang máy tới, nên cùng nhau tiến vào thang máy .
Bà cụ Lưu đến thăm Lưu Tương Niên, dù sao cũng đã làm vợ chồng với ông ta mấy chục năm, nào có thể nói buông là buông.
Lúc nghe nói chuyện ông ta đã làm hôm nay, dù tức muốn chết, nhưng Lưu Tương Niên có uy quyền tuyệt đối trong nhà, bà ta ngoại trừ khóc hai tiếng, biểu lộ một chút ấm ức của bà ta, thì cũng không dám nói ra một câu kiên cường nào.
Giờ đi vào thang máy, trông thấy thằng súc sinh kia dẫn theo cả nhà nhà quê, lửa giận không có chỗ xả trong lòng bà cụ Lưu lập tức tràn ra ngoài .
Bà cụ Lưu dùng ánh mắt khinh bỉ, liếc về phía Trương Nguyệt Cầm và mợ nhà họ Trương, thật ra hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, Trương Nguyệt Cầm ở nội thành Thượng Hải lâu, khí chất càng hơn xưa, mợ nhà họ Trương chính là người phụ nữ nông dân vùng đồng, trên người chắc chắn có vẻ quê mùa.
Tuy nhiên ở trong mắt bà cụ Lưu, hai người không có gì khác nhau, chỉ xứng bị bà ta khinh thường, khóe miệng bà ta co lại, lỗ mũi thở mạnh. Thật không biết đầu lão già kia có bệnh gì, ngày ngày nhớ thương Trần Uyển Âm , ngày ngày nói con của bà ta không thể sánh bằng con trai của Trần Uyển Âm.
Con trai của Trần Uyển Âm còn có thể cưới được con gái nhà họ Tiết, đứa cháu này thì sao chứ? Cưới đứa con gái như thế. Biết kiếm tiền thì sao?Trên đường đi, Trương Nguyệt Cầm đã nghe con gái và con rể kể chuyện nhà họ Lưu, cũng biết năm đó bà nội A Khiêm trở về vì trông thấy người phụ nữ khác này của ông nội anh nên mới tức giận rời khỏi Hồng Kông.
Mặc dù lão già kia là người cặn bã, nhưng người phụ nữ này cũng không phải thứ gì tốt, hiện giờ còn trợn mắt, coi bà ấy là gì chứ?
Bà ấy giả vờ như không biết, hôm qua không phải thằng nhãi này đi vào phòng bệnh chào hỏi sao? Bà ấy nói với Phùng Học Minh: "Cậu nhóc à!"
Phùng Học Minh thấy mẹ Phàn Kỳ gọi anh ta, cười gật đầu: "Dì ạ, dì đến thăm cậu nhà sao?"
Chương 414: Bà Cụ Lưu (3)
"Đúng vây!" Trương Nguyệt Cầm nhìn về phía bà cụ Lưu: "Đây là bà ngoại của cậu à? Mắt bà cụ trợn lên trên, khóe miệng còn co giật. Ở cạnh nhà chúng tôi cũng có một bà lão có triệu chứng như này, không lâu sau đã trúng gió nằm liệt. Có phải cậu muốn dẫn bà ấy tới kiểm tra một chút không?"
Lúc Trương Nguyệt Cầm nói chuyện, còn học theo dáng vẻ của bà cụ Lưu, mắt trợn trắng, khóe miệng co quắp, nhưng bà ấy làm nhân viên mậu dịch ở cửa hàng quốc doanh rất nhiều năm, cửa hàng quốc doanh làm việc nhiều người, thái độ phục vụ tùy từng người, có một số nhân viên mậu dịch có thái độ phục vụ rất tùy tiện.
Trong mắt bọn họ, ngoại trừ người nội thành Thượng Hải thì tất cả đều là nông thôn, chỉ cần là nông dân tới mua đồ, trợn trắng mắt lên nhanh đến mức không thấy cả lòng đen.
Cho nên bà ấy trợn trắng mắt còn tiêu chuẩn hơn bà cụ Lưu.
Bà cụ Lưu trông thấy biểu cảm này của Trương Nguyệt Cầm, vốn bị Lưu Tương Niên làm cho tức giận muốn chết, lúc này lại tức càng thêm tức, bà ta hỏi Phùng Học Minh: "Bà ta đang nói cái gì?"
Hiện giờ Phùng Học Minh đã biết mồm mép của Phàn Kỳ học theo ai rồi, anh ta không muốn trả lời mẹ Phàn Kỳ, càng không muốn trả lời câu này của bà ngoại, trông thấy cửa thang máy mở, anh ta nói: "Bà ngoại, chúng ta cùng đi ra đi!"
Cô hai người ra ngoài trước, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cũng cùng đi ra, bà cụ Lưu không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi Phùng Học Minh: "Rốt cuộc bà ta đang nói cái gì?"
Phàn Kỳ không đành lòng để một bà lão cứ xoắn xuýt như thế, tốt bụng phiên dịch: "Mẹ tôi nói, có khả năng ngài bệnh, đề nghị có bệnh thì phải trị sớm một chút."
Lần này bà cụ Lưu bùng nổ, bà ta đuổi theo mắng từ "Chết tiệt” đến "Giữ gia sản"...
Mặc dù đã là ban đêm, nhưng đây là tầng dưới và sảnh lớn bệnh viện, luôn có người qua lại, mà tập đoàn Thiên Hòa chưa quyết định người thừa kế, Lưu Tương Niên lại nằm viện một lần nữa, luôn là vấn đề nóng, huống chi còn có vợ chồng Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm, cho nên dù là phóng viên tài chính và kinh tế hay phóng viên giải trí không thể đi lên tầng, vậy thì vẫn có thể đứng canh ở khu vực công cộng dưới tầng chứ?
Bình thường, một con chó con mèo nhà giàu ăn thức ăn cho chó, đồ ăn cho mèo gì cũng đều là tin tức, chứ đừng nói đến chuyện bà cụ Lưu đuổi theo Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm chửi bậy, đám phóng viên kia người nào cũng ghi âm, chụp ảnh quên cả trời đất.
Nhìn thấy phóng viên, bà cụ Lưu ngừng miệng, vẻ mặt uất ức nói: "Là bọn họ mắng tôi trước…"
Phàn Kỳ nói vào microphone: "Tôi không giải thích gì, anh Phùng cũng ở hiện trường, không bằng để anh Phùng giải thích một chút tất cả mọi chuyện đã xảy ra đi."
Nghe thấy lời này, bà cụ Lưu kéo cháu ngoại: "Học minh, cháu nói có đúng là cô ta mắng bà “Có bệnh” trước phải không?"
Thứ nhất, đúng là bà ngoại anh ta đi vào thang máy trợn mắt trước, thứ hai, Phùng Học Minh không muốn đắc tội với Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ còn có quan hệ vô cùng tốt với Hứa Diệu Nhi, Trần Chí Khiêm cung cấp tài nguyên cho anh ta, dưới những điều kiện tiên quyết này, anh ta nói: "Bà ngoại, chúng ta quay về thôi, được không!"
"Học Minh!" Bà cụ Lưu gọi: "Cháu cũng không giúp bà? Bà…"
Bà cụ Lưu còn đang tranh cãi với cháu ngoại thì cả nhà Phàn Kỳ đã đi ra khỏi tòa nhà, phóng viên hỏi Trần Chí Khiêm: "Anh Trần, anh đến thăm ông cụ Lưu sao? Bệnh tình của ông cụ Lưu thế nào rồi? Có phải tình trạng sức khỏe của ông ấy rất kém không, có phải anh quyết định nhận lại ông cụ Lưu, nên mới xảy ra xung đột với bà cụ Lưu đúng không?"
Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Không phải, là cậu nhà chúng tôi mắc bệnh, ông ấy từ Thượng Hải tới đây phẫu thuật, trùng hợp ở cùng một bệnh viện với ông Lưu Tương Niên mà thôi. Đối với tình trạng cơ thể của ông Lưu Tương Niên, tôi không biết, cũng không muốn biết.”