Chương 425: Bà Cụ Lưu Đã Chết (1)
"Loại chuyện này, không ai nghĩ tới, là do đám phóng viên vô lương tâm kia, là do những tòa soạn và chương trình TV không bỏ qua cho một người già kia." Phùng Học Minh biết rõ bên cạnh có phóng viên, anh ta gào lên. Nghe thấy Phùng Học Minh nói như vậy, những ký giả muốn đi tới kia tui về phía sau mấy bước.
Lưu Xảo Yên hơi tỉnh táo lại, trong đầu bà ta đột nhiên xuất hiện lời người hầu nói, bà ta đứng lên hỏi người hầu già của nhà họ Lưu: "Cô nói mẹ tôi chết sau khi nhận điện thoại của ba tôi sao?"
Người hầu liên tục gật đầu, Lưu Xảo Yên lau nước mắt một cái, Phùng Học Minh đi lên nắm chặt tay bà ta: "Mẹ, đừng làm bừa." Lưu Xảo Yên lúc này đã bị sự tức giận che mờ đầu óc, bà ta không quan tâm gì mà xông ra ngoài.
Hôm qua mẹ bà ta mắng con trai bà ta là sói mắt trắng, khiến trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy cho tới bây giờ, mẹ của bà ta vẫn coi thường bà ta, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, mẹ ruột thương bà ta từ nhỏ, hiện tại chết rồi.
Mà bà ta vốn dĩ có lòng hổ thẹn với mẹ ruột, hiện giờ đã tìm được kẻ cầm đầu, bà ta đương nhiên phải đứng trên lập trường chính nghĩa đi chỉ trích ông ta.
Phùng Học Minh không còn cách nào, chỉ có thể kêu người hầu và tài xế đứng đó trước, anh ta đuổi theo mẹ.
Anh ta kéo mẹ vào chỗ hẻo lánh: "Mẹ, chuyện này không phải vấn đề của một người. Mẹ không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ngoại."
"Không đẩy lên trên đầu của ông ta, những năm nay, bà ngoại con đã sống như nào, con không biết à?" Lưu Xảo Yên kích động hỏi Phùng Học Minh: "Nhìn qua có vẻ vẻ vang, thực tế thì cho tới bây giờ, ông ngoại con chưa từng coi bà ấy như con người."
"Không phải, đài truyền hình, báo chí đều có vấn đề, xuất hiện loại chuyện này, chúng ta nên tỉnh táo lại, hiện giờ không nên ầm ĩ gây xôn xao dư luận. Những chuyện này, về nhà rồi làm ầm cũng không muộn."
"Mẹ chỉ nói với ông ta một tiếng, vợ ông ta chết rồi, được chứ?" Lưu Xảo Yên căm hận nói. Phùng Học Minh cũng cho rằng phải thông báo cho ông ngoại trước, hai mẹ con cùng lên tầng.
Lưu Xảo Yên vừa ra khỏi thang máy, xông về phía trước, bà ta đi đến cửa phòng bệnh ba mình, mở cửa, ba bà ta đang truyền nước, gọi điện thoại với công ty, xử lý công việc.
Thấy con gái đến, Lưu Tương Niên nổi giận trong bụng, ông ta nằm viện, làm con gái, ngoại trừ ngày đầu tiên đến, cũng chưa từng tới, loại con gái này còn cần làm gì ?"Đánh bài thư thản rồi, cuối cùng cũng nhớ tới người ba này sao?" Lưu Tương Niên hỏi giọng kỳ quái.
Lưu Xảo Yên nghe ông ta nói như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra, mặt mũi tràn đầy tức giận: "Mẹ tôi chết rồi!"
Thấy con gái nước mắt giàn giụa, ngực Lưu Tương Niên căng lên: "Con nói cái gì?"
Lưu Xảo Yên gào khóc: "Bà ấy gọi điện thoại với ông xong đã uống thuốc ngủ tự sát!"
Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh, Phùng Học Minh gật đầu: "Là dì Khương muốn hỏi bà, trưa nay đưa gì tới cho ông, phát hiện bà nằm ở trên giường, gọi xe cứu thương đưa tới, không còn kịp nữa rồi."
"Buổi sáng bà ấy còn nghe..." Lưu Tương Niên lúng ta lúng túng nói: "Làm sao lại?"Dù ông ta coi Ngô Mỹ Vân như thứ gì, dù sao Ngô Mỹ Vân cũng là người đã ở bên cạnh ông ta hơn bốn mươi năm.
"Hôm qua bà ngoại đuổi theo Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ mắng, các tòa soạn và đài truyền hình to to nhỏ nhỏ ở Hồng Kông đều đăng tin tức bà mắng chửi người, ngài biết những phóng viên kia mà, ngày nào cũng nhìn chằm chằm một số chuyện bí ẩn của nhà giàu hào môn trong thành, dùng để thỏa mãn mong muốn xem lén của đại chúng. Bà ngoại mất khống chế như vậy, có thể không khiến dư luận xôn xao à? Cháu và mẹ quan tâm bà ngoại không đủ..."
"Mấu chốt là, buổi sáng ông nói gì với bà ấy?" Lưu Xảo Yên chất vấn ba bà ta.
Chương 426: Bà Cụ Lưu Đã Chết (2)
Nhớ tới giọng điệu của mình lúc sáng, Lưu Tương Niên chột dạ: "Ba nhìn thấy tin tức trên báo, lập tức mất khống chế, gọi điện thoại nói bà ấy hai câu."
Lưu Xảo Yên từ nhỏ đã thấy cách ba mẹ của bà ta chung sống thường ngày, mẹ của bà ta ở trước mặt ba bà ta luôn thuận theo tuyệt đối, mọi chuyện đều nghe ba bà ta, mà ba bà ta tức giận lên sẽ mắng mẹ của bà ta, sẽ bảo bà ấy cút ra khỏi Phồn Viên, mẹ của bà ta cũng chỉ có thể lau nước mắt.
Sau này, bà ta hiểu chuyện rồi, mẹ của bà ta nói: "Muốn phú quý của hào môn, phải chuẩn bị sẵn sàng ngậm đắng nuốt cay."
Lưu Xảo Yên nghĩ lại đời này của mẹ bà ta, cả đời này của bà ấy, càng thêm oán hận: "Ngài trông thấy báo chí, ngài chỉ biết là mẹ tôi khiến ông mất mặt, lại không nghĩ tới TV và báo chí ầm ĩ lớn như vậy, mẹ tôi khó chịu cỡ nào sao?"
"Ba..." Lưu Tương Niên quả thực không nghĩ tới, dường như từ trước tới giờ, ông ta đều chưa từng cân nhắc tới cảm nhận của Ngô Mỹ Vân.
Khí thế của Lưu Tương Niên càng yếu, Lưu Xảo Yên càng cho rằng ông ta chột dạ, gào khóc chỉ trích: "Ông từng coi mẹ tôi như con người chưa? Bà ấy theo ông nhiều năm như vậy, ngày tháng trải qua như nào? Bà ấy có cái danh bà Lưu, nhưng trên thực tế thì sao? Còn chưa đăng kí với ông..."
"Được rồi, mẹ, chúng ta đi xuống đưa di thể của bà ngoại về trước thôi!" Phùng Học Minh kéo Lưu Xảo Yên.
"Được." Lưu Xảo Yên mím môi nói .
"Ba đi cùng hai người."
"Ngài ở đây truyền thuốc xong đi, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng rồi, đừng đi xuống." Phùng Học Minh nói.
Lưu Tương Niên nhìn truyền nước trên đầu, còn một bình, toàn bộ đợt trị liệu cũng sắp xong, ông ta nói: "Cũng được!"
Thấy ông ta như này, Phùng Học Minh càng thêm thất vọng, bởi vì Trần Chí Khiêm không nhận ông ta, ông ta có thể rút kim tiêm, lúc này người vợ sớm chiều ở chung được hơn bốn mươi năm xảy ra chuyện như vậy, ông ta vẫn muốn truyền nốt cho xong. Ông ngoại đối với nhà bọn họ thật sự bạc bẽo đến tận xương tủy.
Hai mẹ con xuống tầng, trên đường đi bị phóng viên vây quanh, Phùng Học Minh không cho Lưu Xảo Yên nói chuyện, anh ta vẫn luôn nhấn mạnh, bà ngoại anh ta bị những ký giả họ không ngừng nói ngoa, mà gây ra tổn thương, khiến bà ấy đi đến đường cùng.
Phàm là đài truyền hình, điện đài và báo chí từng đưa tin, đều sẽ nhận được văn kiện của luật sư.Nghe nói như thế, những ký giả này thu liễm lại chút, nhưng vẫn quay quá trình Ngô Mỹ Vân được đưa lên xe.
Phàn Kỳ đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật, chờ cậu phẫu thuật xong, phẫu thuật bắc cầu ở thời đại này được coi như phẫu thuật vô cùng tân tiến mà lại rất khó, kế hoạch lúc đầu của bác sĩ, chính là sáu đến tám giờ, công thêm chuẩn bị trước khi phẫu thuật và gây tê, phải mất cả ngày.
Thấy sắp tới giữa trưa, Trần Chí Khiêm nói: "Kỳ Kỳ, em đưa mẹ và mợ ra ngoài ăn cơm đi, tiện thể mua cho anh một phần Hamburger."
Phàn Kỳ đứng lên muốn dẫn mẹ và mợ đi, chồng mình đang phẫu thuật, mợ nào chịu đi: "Mợ không đói bụng, hai người đi thôi!"
"Vậy anh và mợ ở đây, em mua cơm thịt heo nướng nhé?" Trần Chí Khiêm nói với cô.
"Được." Phàn Kỳ và Trương Nguyệt Cầm cùng xuống tầng.Hai mẹ con đi ra cửa bệnh viện.
Cô không nhìn thấy bà cụ Lưu lên xe, là những ký giả kia thấy cô, lập tức lao đến, vây quanh cô: "Bà Trần, cô có biết vợ của ông Lưu Tương Niên đã uống thuốc ngủ tự sát không?"
"Hả?" Phàn Kỳ hơi sửng sốt: "Làm sao lại?"
Vị phóng viên này nói giản lược một lần những chuyện đã xảy ra. Phàn Kỳ nhìn những ký giả này: "Tôi đề nghị làm phóng viên phải chú ý chừng mực, mấy người xôn xao phóng to ảnh của một bà lão như vậy, chiếu trước màn hình, ai có thể chịu được? Hôm qua bà Lưu xung đột với chúng tôi, hai vợ chồng chúng tôi vẫn luôn nhường bà ấy.”