Chương 436: Những Đêm Mất Ngủ Vì Đọc Tiểu Thuyết (3)
Liêu Nhã Triết ra mở cửa, Phàn Kỳ thấy cơm trên bàn chưa ăn được mấy miếng. Liêu Nhã Triết mời hai người vào rồi đóng cửa lại, lấy sách từ trong ngăn kéo ra, tiếp tục đọc sách ăn cơm: "Tôi không rảnh, chờ tôi xem xong sẽ thảo luận với hai người.”
“Cẩn thận dầu bắn vào sách của tôi, tôi mua để sưu tập đấy.“ Hứa Diệu Nhi nhắc nhở anh ta.
“Để bên cạnh, ăn cơm trước." Phàn Kỳ nói với anh ta.
Liêu Nhã Triết dứt khoát đặt đũa xuống, cầm quyển sách lên xem, anh ta đã đọc đến cuối rồi. Sau khi lật vài trang xem xong thì anh ta khép sách lại đưa cho Phàn Kỳ: "Của cô đây!"
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi, Liêu Nhã Triết ăn miếng cơm, hỏi: "Cổ phiếu nào, có vấn đề gì?
Phàn Kỳ vỗ sách trong tay: "Tôi chỉ đến xem một tên ngốc đọc tiểu thuyết tình yêu tới mất ăn mất ngủ thôi.”
“Trông được đấy. Anh đừng nói với tôi là anh chưa xem đấy nhé? Trong quyển sách này viết nam chính đã bao hết vòng xoay chọc trời để hôn nhau với nữ chính đấy.”
“Hừ, đã nói với anh rồi. Lần đó là người ta đang thút thít đấy.” Phàn Kỳ mắng tên ngốc này. Hứa Diệu Nhi nhớ tới lần đó cô ta còn châm chọc Phàn Kỳ, lắc đầu cười.
“Vậy cô nhìn cho kỹ đi." Liêu Nhã Triết ngồi thẳng dậy nói: "Không, đáng lẽ ra phải cho chồng cô xem một chút, để cho anh ấy học cho giỏi, sau này dẫn cô lên một cái đu quay để hôn.”
“Anh tự xem mà học đi. Sau này chụt chụt với bạn gái mình.”
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Liêu Kế Khánh: "Nhã Triết.”
Tiếng khóa cửa vang lên, Liêu Kế Khánh hỏi: "Sao con còn chưa ăn cơm xong?”
"Bận nói chuyện điện thoại với Hoàng Sinh, cậu ta không hiểu nhiều quy tắc lắm…” Liêu Nhã Triết trợn mắt nói dối.
“Tối nay đi với ba đến “Cổ vãng kim lai” đấy.” Liêu Kế Khánh nói với anh ta.
“Không được! Tối nay con không muốn đi đâu cả.”
"Uống rượu hay hát karaoke, những thứ đó có quan trọng bằng chương trình này không?" Liêu Kế Khánh hỏi anh ta: "Khi nào con mới có thể trưởng thành một chút đây? Suốt ngày chỉ toàn ăn nhậu chơi bời.”
"Tối qua con chơi suốt đêm, ba không thấy con có quầng thâm mắt sao?" Liêu Nhã Triết còn ngẩng đầu lên cho ba xem.Liêu Kế Khánh cũng phát hiện tinh thần hôm nay của thằng nhóc này không phấn chấn: "Thật không biết nên nói sao với con nữa.”
Liêu Nhã Triết nghe ba anh ta cằn nhằn: "Để Phàn Kỳ đi đi! Cô ấy được hoan nghênh nhất, cô ấy đi thì con khỏi đi.”
“Nếu cô ấy có thể đi thì tôi còn cần anh làm gì? Cậu Phàn Kỳ đang làm phẫu thuật, cô ấy phải đến chăm sóc." Nếu không phải vì trong phòng làm việc của con trai còn có đồng nghiệp, ông thật muốn gõ đầu cái đồ đầu gỗ ngu ngốc này mà.
Liêu Nhã Triết chỉ vào Hứa Diệu Nhi bên cạnh: "Để Hứa Diệu Nhi đi đi, cô ấy đứng thứ ba trong cuộc thi, trước kia ba cô ấy cũng từng tham gia chương trình đó đấy."
“Hứa Diệu Nhi vừa mới tới, kỳ trước ba cô ấy là khách quý, hôm nay cô ấy đi thì không thích hợp lắm.” Nếu Hứa Diệu Nhi đi thì Thang Viễn Siêu sẽ rất vui vẻ, nhưng lại khiến Hứa Diệu Nhi khó xử, cho nên Hứa Diệu Nhi là người đầu tiên Liêu Kế Khánh loại trừ.
Hứa Diệu Nhi cười: "Ông Liêu, hiện tại tôi là quản lý của Diệu Hoa, chuyện này không thể tránh khỏi được mà. Nếu ngài có thể tìm người khác thì tôi sẽ không đi, nhưng nếu thật sự thiếu người thì tôi đi cũng là chuyện nên làm thôi."
Liêu Kế Khánh nghe cô nói như vậy thì nói: "Nếu như cô không ngại.”
Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Tôi sẽ đi.”
"Tôi sẽ đón cô vào khoảng bảy giờ tối rồi chúng ta cùng đi.” Liêu Kế Khánh nói.
Hứa Diệu Nhi sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không cần, tôi tự lái xe được rồi, tôi đã quen rồi." Dù là lúc đi cùng Hứa Hạt, Hứa Diệu Nhi cũng tự lái xe.
“Tiết mục kết thúc sớm nhất cũng phải chín giờ, muộn quá. Nữ thì hơi bất tiện nên cứ để tôi đưa cô về thì yên tâm hơn.” Liêu Kế Khánh nói.