Chương 444: Liêu Nhã Triết Nổi Dậy (1)
Người ta cho Liêu Nhã Triết mượn tiểu thuyết để đọc, còn anh ta thường mua cà phê hay trà sữa cho Hứa Diệu Nhi, nhân tiện mua thêm một phần cho Phàn Kỳ.
Cho nên khi anh ta nghe Phùng Học Minh hỏi: "Anh và Diệu Nhi?”
"Đúng vậy! Tôi và Diệu Nhi." Liêu Nhã Triết hồn nhiên hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì: "Vài ngày trước, Chu Nhã Lan đã đến thảo luận với Phàn Kỳ về chuyện họ sẽ cùng nhau đến câu lạc bộ đồng quê một ngày nhưng Phàn Kỳ từ chối. Cô ấy cảm thấy ở đó không vui bằng nông thôn ... "
Phùng Học Minh nhắm nghiền mắt, dùng ngón tay nhéo sống mũi Liêu Nhã Triết, ngắt lời anh ta: "Anh và Hứa Diệu Nhi thân thiết như thế từ khi nào vậy?"
Liêu Nhã Triết giật mình, Phùng Học Minh hỏi vậy là sao? Anh ta nhanh chóng giải thích: "Tôi và Hứa Diệu Nhi chỉ là bạn bè thôi, tôi thấy cô ấy không khó gần như anh đã nói, ngoại trừ việc cô ấy có vẻ ngoài hơi kiêu ngạo ra thì rất dễ chơi thân.
Nhưng người có năng lực mà kiêu ngạo không phải là chuyện rất bình thường sao? Có rất ít người giống như Phàn Kỳ đó. Phàn Kỳ và Diệu Nhi đều nói rằng họ biết nấu ăn và muốn thể hiện tài năng của mình. Vì vậy Chu Nhã Lan đã thuê một căn nhà trên hòn đảo để chúng tôi cùng nhau nấu ăn và chơi bài."
Hứa Diệu Nhi nấu ăn sao? Phùng Học Minh lại đắm chìm vào suy nghĩ. Những ngày tháng sống ở Anh, ban đầu Hứa Diệu Nhi thực sự không biết nấu ăn. Anh ta còn không nhớ rõ cô ấy bắt đầu biết nấu ăn từ khi nào, hơn nữa còn biết nấu từ những món đơn giản đến phức tạp. Cô ấy thậm chí còn biết nấu cả món bánh cuốn nữa.
Lúc đầu Phùng Học Minh còn tưởng rằng cô ấy nấu ăn chỉ có như vậy, hiện tại lại muốn ăn món Hứa Diệu Nhi nấu đến phát điên.
"Chuyện tôi bảo anh nói với Hứa DIệu Nhi, anh đã nói chưa?" Phùng Học Minh hỏi anh ta.
Liêu Nhã Triết ngập ngừng: "Tôi đã định nói với cô ấy mấy lần... "
Tuy nhiên, sau khi đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, Liêu Nhã Triết đã lặng im khi phát hiện ra rằng Phùng Học Minh đúng thật là một kẻ vô dụng, không thể nào là nam chính được.
Phùng Học Minh không nghe thấy câu trả lời từ Liêu Nhã Triết, anh ta lại hỏi: "Liêu Nhã Triết, anh đã nói với Hứa Diệu Nhi chưa?"
"Vẫn chưa, nói ra thì mất mặt lắm."
"Anh nói mất mặt là có ý gì?"
"Ý tôi là loại người như anh không xứng với cô gái như Diệu Nhi. Nếu tôi làm như vậy thì có khác gì mấy người dẫn mối không?" Liêu Nhã Triết nói suy nghĩ của mình.
Phùng Học Minh tức giận: "Tôi không xứng, vậy anh xứng sao?"
"Tôi không nói mình xứng với Diệu Nhi, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè đồng nghiệp. Tôi thấy anh nên xem lại bản thân, lượng sức mình tý đi. Người ta là một cô gái tốt, biết kiếm tiền lại còn thông minh biết nói lý lẽ, đúng là cô ấy có chút tính tình vậy thôi. Nhưng còn anh? Anh thay phụ nữ bên cạnh anh như thay áo, mọi lúc mọi nơi, cô ấy lấy anh thì được lợi ích gì chứ? Cô ấy sinh đứa con cho anh hay làm quản gia cho anh? Sau đó cô ấy phải chờ đợi một người không nhất định sẽ về nhà sao?"
Liêu Nhã Triết cho rằng mình không có tâm tư gì. Hai bên đều là bạn bè nên anh ta không thiên vị bên nào cả.
Phùng Học Minh bị anh ta hỏi đến nói không nên lời, anh ta dừng lại: "Tôi sẽ thay đổi! Tôi sẽ không để cô ấy đợi ở nhà một mình. Tôi sẽ ở bên cô ấy và toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy."
Thay đổi? Anh ta đã đọc một cuốn tiểu thuyết về ba vị tiểu thư. Không biết xảy ra chuyện gì, anh ta thấy trong đó có một kẻ đào hoa được ghép đôi với em gái út, cuối cùng kẻ đào hoa đã vì em gái mà hồi tâm chuyển ý.
Khi anh ta đưa nó cho Phần Kỳ đã nói: "Cô em gái là một y tá thông minh và xinh đẹp. Người cô ấy tìm kiếm lại là một kẻ đã có rất nhiều bạn gái trước đó, hơn nữa những cô bạn gái đó của kẻ đào hoa còn diễu võ dương oai trước mặt cô ấy. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ."