Chương 458: Liêu Kế Khánh Rất Hạnh Phúc (3)
"Tránh voi chẳng xấu mặt nào (*). Con bị người ta đánh mà ba không đau lòng à?" Liêu Nhã Triết hỏi ba anh. Liêu Kế Khánh nuôi con là như vậy, chỉ cần không phải đi tìm chết thì như thế nào cũng được.
(*): chỉ người thông minh tạm thời tránh tình huống bất lợi trước mắt để miễn chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã.
Cái cô Hứa Diệu Nhi kia có tài năng giao dịch cổ phiếu nhưng lúc trước làm người thì quá hà khắc.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc với cô mới biết mình đã hiểu lầm cô gái này, thật ra cô không quá hà khắc mà tính tình chín chắn. Ông rất thích thiếu nữ này, không hiểu tại sao Hứa Hạt có cô con gái tốt như vậy mà không biết quý trọng?
Tiếc là hiện tại không thịnh hành ghép CP, hơn nữa, một cô gái tốt như vậy cũng sẽ không chú ý tới thằng con trai ngốc nhà mình.
"Không đau lòng." Liêu Kế Khánh hơi thất vọng khi nghe anh nói chỉ giả bộ vì Hứa Diệu Nhi, chẳng qua có mở đầu rồi thì dễ tiến hành bước tiếp theo.
Ông dựa vào ghế sofa: "Con nghĩ kĩ lại xem mình có thích Hứa Diệu Nhi không? Theo ba thấy Hứa Diệu Nhi là một cô gái tốt nên yêu đấy."
"Ba à, con gái người ta luôn thích đàn ông lợi hại một chút, trước kia..." Liêu Nhã Triết cũng từng có một mối tình nhưng người ta lại thấy anh không đủ lãng mạn thú vị.
Mặc dù anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình thấy nam chính không có đào hoa như Phùng Học Minh nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực. Bất kể là vẻ ngoài hay thực lực thì Phùng Học Minh vẫn hơn anh rất nhiều, phái nữ rất thích anh ta.
Ngược lại, chồng Phàn Kỳ giống với dáng vẻ nam chính hơn, vừa dịu dàng tinh tế lại một lòng một dạ. Còn bản thân anh mà vào tiểu thuyết chắc chó nó cũng ghét.
"Sao con nghĩ vậy, Diệu Nhi là người từng trải, ba chắc cô ấy biết ai là người hợp với mình. Con tự nghĩ lại xem, nếu thích thì theo đuổi đi."
Liêu Kế Khánh đứng lên, vừa cúi đầu đã thấy quyển sách "Yêu nụ cười mỹ nhân".Bị ba phát hiện mình đọc tiểu thuyết ngôn tình, Liêu Nhã Triết quýnh lên, muốn giật lại nhưng đó là ba của anh.Liêu Kế Khánh đọc lướt qua tiểu thuyết, cái gì đây?
Ông ngẩng đầu chê: "Con đừng có nói với ba là ngày nào cũng ủ rũ buồn bã do đọc mấy cái này đó?"
"Con..." Đúng là như vậy thật, Liêu Nhã Triết không còn gì để biện hộ.Liêu Kế Khánh thấy mình không qua nổi chín mươi tuổi đều tại thằng con trời đánh này chọc tức, ông ném quyển sách lên ghế sofa: "Đúng, ba nghe con bị đánh mới tới xem con có bị gì không. Về đây!"
Liêu Nhã Triết tiễn ba tới cửa, Liêu Kế Khánh đứng ở cửa nói: "Cẩn thận nghĩ lại xem con có thích Diệu Nhi không, nếu thích thì nghiêm túc theo đuổi người ta đi."Liêu Nhã Triết gãi đầu, chờ ba đi rồi mới đóng cửa.
Hình ảnh Hứa Diệu Nhi xuất hiện trong đầu anh. Nói về xinh đẹp thì cô điện nước đầy đủ như Phàn Kỳ nhưng mà Phàn Kỳ thì nói thế nào nhỉ?
Lúc đầu anh được làm việc với cô là cảnh đẹp ý vui, về sau thấy cô bạo lực tàn nhẫn, bản thân so với cô thật kém cỏi nên không còn thấy vui nữa, hoàn toàn xem cô là bạn tốt.Hứa Diệu Nhi?
Bây giờ cô vẫn là vợ chưa cưới của bạn mình, trước kia Phùng Học Minh nói cô không tốt, tiếp xúc rồi mới thấy tính tình cô không tốt thật, sao có thể có tình cảm với cô được.
Thế nhưng sau khi làm việc với nhau, cô cũng thường hay nói về việc mình đầu tư cổ phiếu ra sao, dần dần anh mới biết mình hiểu lầm Diệu Nhi quá nhiều nên mối quan hệ cũng tốt hơn.
Liêu Nhã Triết cầm lấy quyển tiểu thuyết trên ghế sofa, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt là do những quyển tiểu thuyết này, đọc rồi mới biết được hóa ra cô cũng thích mơ mộng như bao cô gái khác…
Hôm sau, dù mẹ đã bảo cô ngủ nhiều thêm chút, không cần phải tiễn bà lên máy bay nhưng Phàn Kỳ vẫn dậy rất sớm để theo Trần Chí Khiêm đưa mẹ đến sân bay.
Chương 459: Thông Báo Cho Lưu Tương Niên Về Kết Cục Của Phồn Viên (1)
Trần Chí Khiêm điền tờ khai cho Trương Nguyệt Cầm, chờ tiếp viên hàng không mà Trang Linh Linh quen biết đến dẫn Trương Nguyệt Cầm đi vào. Trương Nguyệt Cầm lần đầu ra ngoài, lần này trở về còn mang theo một khoảng lớn ngoại tệ của niên đại này, vì bà ấy không hiểu những thủ tục nên hai vợ chồng phải nhờ nhân viên hỗ trợ bà.
Phàn Kỳ dõi theo mẹ bước vào hải quan và vẫy tay chào cho đến khi cô không thấy bà nữa.
Rõ ràng mẹ chỉ đến chơi hơn một tuần nhưng cô thấy so với mẹ cô đời trước thì bà ấy giống với mẹ ruột hơn.
Trong kí ức cả hai đời này của cô, lần đầu tiên được gối đầu lên đùi mẹ nằm ngủ trên ghế sofa, lần đầu tiên được ôm lấy mẹ khi nghe thấy tiếng sấm, mẹ còn nói bị cô ôm chặt muốn chết.
Dù cho cô luôn nói rằng nhà mình không thiếu tiền nhưng mỗi lần ăn cơm mẹ đều dành phần ngon cho cô.
Đôi mắt Phàn Kỳ có hơi nóng lên, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Tết sẽ về thăm."
"Tất nhiên phải về rồi!" Phàn Kỳ rất muốn gặp bà nội, ba và anh trai trong ký ức của nguyên chủ. Thấy cô tâm trạng sa sút, Trần Chí Khiêm cúi đầu nói với cô: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi ăn điểm tâm không?"
Vừa nghe thấy đồ ăn, đôi mắt Phàn Kỳ đã tỏa sáng lấp lánh: "Đi! Đi chứ!"
Đáy lòng Trần Chí Khiêm đã thả lỏng hơn, ngay cả mình còn không quan trọng bằng một tin tức nóng hổi nữa thì việc một bữa điểm tâm có thể giúp cô quên hết sự nhớ nhung với gia đình cũng không quá hiếm lạ, nói gì được với cô bây giờ?
Phàn Kỳ đã quen việc Trần Chí Khiêm có thể tìm thấy một cửa hàng lâu đời ở một xó xỉnh nào đó.
Khi đi ngang qua sạp báo ở cửa, Trần Chí Khiêm có mua hai tờ báo, hai người vừa vào trong cửa hàng, Phàn Kỳ đã phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, hầu như trên tay ai cũng cầm một tờ báo.
Trần Chí Khiêm dẫn cô lên lầu hai, nhìn một vòng rồi tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.Trần Chí Khiêm biết vợ mình không kiêng cữ món nào nên tự chọn món giúp cô.
Trà được phục vụ mang lên, Trần Chí Khiêm vừa tráng trà và pha trà, động tác của anh vô cùng thành thạo, vừa kể chuyện cho Phần Kỳ nghe: "Quán trà này có hơn sáu mươi năm lịch sử, năm đó chiến tranh loạn lạc, những ông trùm trong nước đều chạy tới đây lánh nạn, thế là Hồng Không như hai tách trà không đủ uống(*), rửa ruột rửa bụng cũng không đủ cho những kẻ này tiêu xài, từ đó biến thành quán trà cao cấp."
(*) mô tả ẩm trà, trong đó "chén" dùng để chỉ trà, trong khi "hai miếng" đề cập đến hai miếng điểm tâm có kích thước lớn hơn trong lịch sử và có thể làm một người no miệng.
"Nơi này mà là cao cấp ư?" Phàn Kỳ nhìn xung quanh toàn thấy người lớn tuổi ăn sáng uống trà, chỉ cảm thấy cổ xưa chứ không nhìn ra loại cao cấp gì."
“Năm đó cũng được xem như cao cấp nhưng cũng là chuyện ngày trước rồi." Trần Chí Khiêm rót cho cô một chén trà.
Trà và bánh được mang lên, Phàn Kỳ lấy một miếng ruột già giòn ăn, miếng ruột già này ăn ngon thật.
Anh nói tiếp: "Năm ấy nơi này không phải quán trà bình thường, phải là trà với người đẹp, mỗi một bàn đều có một cô phục vụ chuyên pha trà."
Phàn Kỳ nhìn thấy bóng lưng phía sau Trần Chí Khiêm quen quen, cô hỏi: "Còn có cái này sao? Thế có giống hộp đêm không? Không lẽ còn tuyển cô đào nữa à?"
"Đương nhiên, có tuyển mỹ nhân đầu bảng, hạng ba hạng bốn luôn mà."
Phàn Kỳ ăn một cái sủi cảo tôm: "Hóa ra cũng không phải chỗ đàng hoàng gì."
"Lúc đó chiến tranh loạn lạc, người tràn vào Hồng Kông nhiều như vậy, người ta cũng chỉ là gái mới lớn nhưng vì để sống qua ngày mới phải đi làm nữ phục vụ cũng là chuyện thường, đều do hoàn cảnh bắt buộc cả."
Phàn Kỳ tiếp tục đề tài với anh: "Em đọc báo chí thấy nói trước kia bà Lưu là nữ phục vụ xuất thân từ quán trà, không nghĩ tới còn có vụ này."